Sáng hôm sau, mặt trời lên cao ba sao mà hỉ phòng của công chúa vẫn không có động tĩnh. 
Trước cửa phòng, hai hàng thị nữ dẫn đầu là vài vị ma ma tổng quản vẫn đứng yên lặng, kiễn nhẫn cúi đầu chờ đợi, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa xuân lất phất. 
Trong phòng, Vô Ưu lúc này mới từ mộng đẹp sâu kín chuyển tỉnh, đầu óc mơ hồ phân không rõ thực hư. 
Vừa mở mắt, liền thấy dung nhan họa thủy của công chúa đang chăm chú nhìn mình, song đồng hổ phách phẳng lặng như nước hồ thu, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. 
"Tỉnh?" Tích Nguyệt cưỡng chế bản thân di dời tầm mắt, chống một tay xuống giường nhàn nhạt nói. 
Ba ngàn thanh ti như thác đổ xuống ôm trọn khuôn mặt lạnh lùng tú lệ, bạc thần nhàn nhã hé mở hòa cùng làn da trắng nõn không tỳ vết. 
Y phục trên người nàng có chút hỗn độn, lại vẫn không thể nào ảnh hưởng đến khí chất ôn nhã bình thản, tựa như u lan nơi đáy cốc. 
Nếu là người khác, lúc này hẳn là sẽ âm thầm tán dương vẻ đẹp như phù dung mới nở của mỹ nữ trước mặt, không cảm thấy có điều gì khác lạ. Thế nhưng với kinh nghiệm ở chung với công chúa hơn nửa năm trời, Vô Ưu có thể khẳng định, công chúa hiện tại là đang... vô cùng... vô cùng mất hứng... 
Vô Ưu đè xuống ham muốn chui vào ổ chăn một lần nữa, chậm rãi ngồi dậy nhích lại gần Tích Nguyệt, mềm nhẹ nói: "Công chúa, sớm an" 
Tích Nguyệt đưa khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-truyen-ky/4513089/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.