Thật ra trong lúc loay hoay, Vô Ưu cũng có tìm cách cảm nhận xem ở đây có mảnh vỡ của không gian không. Nhưng đâu phải lúc nào cũng may mắn đâu, Vạn Mị từng nói không gian sẽ đưa cô đến nơi có mảnh vỡ gần nhất tại thời điểm đó. Nhưng cũng không hẳn sẽ xuất hiện ngay tại đó, nhiều khi có người mang theo nó trên người đi ngang qua đó cũng nên. Cho nên muốn tìm được thì may mắn là điều không thể thiếu, còn nếu không thì phải căng mấy ang ten cảm ứng ra mà tìm thôi.
Vô Ưu chợt thấy Kiến Dương nãy giờ cứ ngồi im bất động. Cô ngạc nhiên hỏi.
- Ca ca tại sao ngồi im lìm vậy, muỗi cắn còn không đập nữa!
Tiện tay Vô Ưu cũng đập luôn con muỗi cho cậu. Cậu đáp.
- Không phải muội kêu ca không được lên tiếng, không được nhúc nhích sao? Ca ca làm theo lời muội nè. Ca rất ngoan phải không?
Sao đó cười hì hì dùng cặp mắt ngây thơ vô số tội nhìn Vô Ưu. Quạ...quạ...quạ... Vô Ưu có cảm giác có bầy quạ đang bay qua đầu mình. Cô bó tay luôn rồi, cô phải nhanh chó ng tìm được mãnh vở trở về a. Trả ca ca này cho Khuynh Nhu đi. Cô không chống đỡ được. Nhưng đáng tiếc, tiếng lòng của cô không ai nghe thấy, đành phải gánh cái của nợ này thôi. Ai bảo cô mượn thân thể em người ta làm gì.
Vô Ưu không còn gì để nói. Cô vác lên vai một cái sọt, cầm theo một cây rựa rồi đi ra ngoài. Kiến Dương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583770/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.