Về đến nhà thấy Kiến Dương vẫn còn ngủ say, Vô Ưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng lại bên cạnh nằm xuống vì quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, cô lại bị cái gì đó đè nặng đánh thức. Miệng còn bị vật gì đó hút hết không khí. Cô không khỏi mở bừng mắt.
- Là Kiến Dương!
Vô Ưu không khỏi kinh hoàng. Kiến Dương đang làm gì? Hắn đè lên người cô và hôn cô. Nhưng họ là anh em mà. Hắn cũng mới 13 tuổi. Cô không khỏi đen mặt, là cô quá sơ suất, tuy là anh em nhưng hắn cũng chỉ là một tên ngốc. Cũng không thể tiếp cận hắn quá gần. Cô khóc không ra nước mắt a. Cô phải làm sao bây giờ? Cô cố giãy giụa nhưng chẳng hiểu sao Kiến Dương lại mạnh như vậy, giãy giụa cách mấy cũng không ra. Bất đắc dĩ cô cắn mạnh vào môi hắn, mùi máu tanh nồng tràn vào khoang miệng.
Kiến Dương ăn đau, buông môi cô ra, ngặp nước mắt nói.
- Tiểu Nhu! Muội cắn ca ca đau. Ca ca muốn ăn miệng muội, nó rất ngọt, rất thơm. Muội cho ca ca ăn đi!
"Ăn...ăn...cái đầu ngươi!" Vô Ưu muốn phung tào. Nhưng cô vẫn bình tĩnh nói.
- Ca ca! Chúng ta là anh em ruột. Ca không thể ăn miệng muội. Đó là tội loạn luân!
Kiến Dương ngơ ngác hỏi.
- Loạn luân là gì?
- Chính là người có cùng huyết thống thân mật với nhau a. Như ca ca đòi ăn miệng muội vậy đó. Như vậy sẽ bị thế nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583764/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.