Kim Nhân lại xoay người đè lên cô. Vô Ưu hốt hoảng kêu.
- Ngươi lại muốn làm gì nữa đây?
Kim Nhân mỉm cười nói.
- Yên tâm ta sẽ không làm gì nàng. Ta chỉ muốn lấy hơi thở linh hồn nàng thôi.
Nói rồi, hắn hôn vào giữa trán cô. Một lúc sau, hắn buông ra nói.
- Xong rồi!
Vô Ưu khó hiểu. Xong là xong cái chi mô?
Kim Nhân đỡ cô dậy đặt lên đùi mình rồi ôm cô vào lòng. Vô Ưu khó hiểu hỏi.
- Ngươi ôm ta làm cái gì a. Bỏ ta ra đi ta phải về ngủ rồi!
Hắn càng ôm chặt hơn, thì thào nói.
- Ta muốn ôm nàng ngủ. Hôm nay nàng để ta ôm nàng đi. Sau này nàng đi rồi ta sẽ không còn dịp ôm nàng nữa. Ta thích nàng a. Thích rất thích rất thích nàng!
Vô Ưu không khỏi cười khổ thằm nói. "Do mị lực tác động thôi. Mai mốt ta đi rồi ngươi cũng sẽ quên đi thôi!" Cô nói.
- Nhưng trong này khá lạnh. Áo quần ta lại bị ngươi xé làm ba mảnh ở trong này cho chết cống à.
- Phụt...nàng...nàng thật là...
Hắn không khỏi phì cười lắc đầu. Nàng có phải con gái không đây? Quần áo bị xé cũng nói được còn nói là ba mảnh nữa chứ? Rồi không biết từ đâu hắn biến ra một bộ quần áo mới, rồi tự mình mặc vào cho nàng. Vô Ưu không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi cũng có thể biến ra đồ vật nữa à?
Hắn nhéo mũi cô nói.
- Không phải biến mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583756/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.