Vô Ưu mở mắt ra, thấy mình nằm trong lòng Vạn Mị, cô không khỏi nghi hoặc. Tại sao không phải là nằm ở bên ngoài? Vạn Mị thấy cô tĩnh lại, tươi cười vuốt khuông mặt bé nhỏ của cô còn nhéo nhéo vài cái. Tấm tắc.
- Vẫn là thân thể của nàng tốt hơn!
Vô Ưu hắc tuyến.
- Vạn Mị chết tiệt! Ngươi muốn làm gì đây?
Hắn vô lại nói.
- Vô Ưu! Ta đói bụng rồi!
Cô tức giận.
- Đói bụng thì đi hút chất dinh dưỡng đi a. Nói ta làm gì?
Hắn cười gian tà.
- Là nàng nói đấy nhé!
Rồi hôn tới tấp vào người cô. Tứ chi Vô Ưu đã bị hắn kẹp chặt không thể nhúc nhích, đành để hắn làm gì thì làm. Một lúc sau, dưới sự vuốt ve, mơn trớn dịu dàng của Vạn Mị, thân thể Vô Ưu theo bản năng cũng bắt đầu đáp lại. Trải qua n lần abcd, Vô Ưu gần như kiệt sức, Vạn Mị mới bế cô cùng xuống linh thủy. Dòng nước mát lạnh thấm vào cơ thể, khiến Vô Ưu không khỏi thoải mái. Thân thể cũng bắt đầu biến nhỏ trở lại. Vạn Mị ôm cô thì thầm.
- Vô Ưu! Nàng đúng là một bảo vật!
Vô Ưu không thèm đếm xỉa tới hắn. Cô giận rồi, mới trở về đã vội ăn người ta, còn tới mấy lần. Hừ! Đáng ghét!
Vạn Mị thấy biểu hiện đáng yêu của cô, không khỏi cười cười, hôn vào gò má mịn màng của cô rồi dùng má mình cọ cọ má nàng. Dịu dàng nói.
- Vô Ưu! Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583752/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.