Vô Ưu đi đến khúc con đường vắng, trong lòng thấy hơi lo lo nên lúc nào cũng cảnh giác. Chợt, có một bàn tay từ phía sau chụp vào vai cô, theo bản năng cô chụp lấy cánh tay, dùng sức quật người đó lên phía trước.
Bịch...
- Ui da...
Một tiếng kêu thê thảm nghe có vẻ quen tai vang lên. Vô Ưu không khỏi ngỡ ngàng, người này sao thấy quen quen. Nằm trên mặt đất là một thanh niên chừng 16 tuổi trên người ăn mặc toàn màu đen. "Nhưng khuông mặt này...sao giống Kim Nhân quá vậy? Chỉ khác tóc ngắn thôi. Mà chắc không phải đâu? Hắn làm sao đến được đây?"
Vô Ưu nhìn người thiếu niên đó đề phòng, còn người thiếu niên đó thì vui mừng, mặc dù bị đau nhưng cũng đáng. Hắn bò dậy đứng lên, nhìn xuống cô mỉm cười.
- Vô Ưu ta tìm được nàng rồi!
Vô Ưu vô cùng kinh ngạc, "đúng là Kim Nhân rồi, sao hắn lại đến được đây?" Kim Nhân đưa tay bế lên Vô Ưu ôm vào lòng. Bây giờ thân hình cô cũng mới 6 tuổi, hắn thì cao cỡ 1m8, cô cũng chỉ đứng tới hông hắn thôi. Không bế cô lên, hắn phải khom xuống mệt lắm. Vô Ưu đẩy mặt hắn ra hỏi.
- Kim Nhân vì sao anh lại đến được đây?
Kim Nhân đáp.
- Ta đã cố gắng tu luyện a. Ta phải khổ công cố gắng tu luyện suốt một ngàn năm mới có thể vượt không gian và thời gian để đến bên nàng được. Ta rất nhớ nàng Vô Ưu!
Vô Ưu ngạc nhiên.
- Một ngàn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583750/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.