Buổi chiều có người nào vô mua thì Vô Ưu sẽ bán, cũng không làm gì chỉ ngồi đó cho người ta cân rồi tính tiền thôi. Món nào cũng có vị trí của nó hết, giá cũng được treo ngay tại đó, nên người mua chỉ việc vào lựa rồi đem đi tính tiền không cần phải hỏi. Có người có thói quen thích trả giá, nhưng khi nhìn ba anh em Vô Ưu xinh đẹp như vậy thôi cũng im luôn. Đẹp như vậy, dễ thương như vậy, cho thêm còn không hết có đâu mà trả giá.
Đặc biệt hơn, khi họ thấy người cân và tính tiền cho họ lại là một cô bé sáu bảy tuổi, hai người ngồi hai bên cô thì chỉ quan sát uống nước trà, xem như chỉ là khách ngồi chơi. Họ không khỏi vô cùng kinh ngạc và thầm khen Vô Ưu là một đứa bé thông minh. Cô cân cho họ có dư một hai lạng, cô cũng tính tiền làm tròn ký, khiến người mua vô cùng hài lòng. Có người cố tình thử trí thông minh của cô, bèn chỉ cân tám chín lạng, và Vô Ưu vẫn tính ra số tiền tám chín lạng. Người mua không khỏi dựng ngón tay cái lên khen ngợi.
- Cô bé quá giỏi!
Hôm nay bán hơi đắt, tới chiều rồi mà vẫn còn người mua. Hàng hóa cũng gần hết sạch. Thấy đã bốn giờ chiều, Vô Ưu bèn đóng cửa lại, tiếp thêm hàng hóa rồi ra về. Kim Nhân cùng Khánh Vân cùng đưa Vô Ưu về nhà, gặp gỡ người nhà Vô Ưu. Giới thiệu Khánh Vân, chào hỏi, nói chuyện một lúc rồi ra về. Nói ra về kỳ thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583729/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.