Chương trước
Chương sau
Tối đến, chị Linh cũng lo lắng cho cô nên ngủ cũng ôm cô. Nhưng trẻ con thì vẫn cứ là trẻ con, nằm một chút đã ngủ say như chết. Vô Ưu để chị nằm lại rồi tiến vào không gian. Vừa mới vào đã bị Vạn Mị bế lên ôm vào lòng cho uống một ngụm linh thủy, hắn dịu dàng nói.

- Lần này nguyên khí của nàng bị tổn hại. Thời gian tới không thể đi tìm mảnh vỡ được. Cho nên nàng phải nghĩ ngơi nhiều biết không.

Cô hỏi.

- Vậy bao giờ ta mới có thể đi tìm được?

- Đại khái là hai ba tháng gì đó. Tùy vào tốc độ hồi phục của linh hồn nàng thôi.

Hắn lại nhéo mũi cô nói.

- Lần sau nàng phải rút kinh nghiệm, có gì không ổn đối với thân thể thì lặp tức gọi ta ngay, chứ đừng để gần mất ý thức mới gọi. Ta mà không rút linh hồn nàng ra kịp chắc sẽ còn nặng hơn.

Cô chu chu miệng.

- Ta cũng đâu muốn đâu. Bị bất ngờ quá mà. Ai biết sẽ bị mũi tên bắn trúng chứ. Thật xui xẻo mà!

Hắn hôn miệng cô một cái rồi nói.

- Biết xui xẻo thì lần sau cẩn thận một chút. Chắc ta phải huấn luyện nàng kỹ năng phản ứng nhanh nhẹn quá. Nếu không bị xui xẻo nữa thì ta lại là người chịu thiệt. Phải nhịn ăn nàng mấy ngày, ta thèm lắm a. Chịu không nổi.



Nói rồi còn liếm liếm vào mặt cô. Vô Ưu nổi giận đánh hắn.

- Vạn Mị đáng ghét! Ngươi đi chết đi!

- Ha ha ha. Ta chết lấy ai ăn nàng đây!

- Vạn Mị xấu xa...

Tuy lần này Vô Ưu hơi mệt nhưng bù lại cô có được kỹ năng nhạy bén của loài mèo. Thân hình cũng mềm dẻo và nhẹ đi rất nhiều. Cô có thể từ đươi đất phóng bay lên nóc nhà hoặc từ cành cây này chuyền qua cành cây khác, đều không thành vấn đề. Quan trọng hơn hết là không gian đã mở rộng thêm. Linh thủy cũng càng rộng hơn nữa và cũng có thể đem ra ngoài rồi, nhưng phải dùng hết trong tám tiếng nếu không cũng sẽ bốc hơi hết. Và cũng chỉ có thể một ngày đem 500 ml, không thể nhiều hơn. Lý do, là mị lực tuy đã loãng nhưng vẫn còn, dùng nhiều cũng không được.

Vậy cũng không sao, đem ra được là mừng rồi. Còn về mị lực cô pha loãng ra nấu nước cho cả nhà uống thì sẽ không sợ nữa. Xem ra lần này bị thương nhưng cũng xứng đáng. Còn được nghĩ xả hơi mấy ngày không cho Vạn Mị ăn, Kim Nhân uống canh và cắn Khánh Vân nữa. Ha ha sung sướng.

Nhưng sung sướng không được bao lâu thì năm ngày sau, Vạn Mị lại bắt cô cho hắn ăn mà cường độ gắp đôi nữa chứ. Kim Nhân cũng thế, còn Khánh Vân thì bắt cô phải cắn hắn hai cái. Ô...ô... thật mệt!

Còn vài tháng nữa là đến tết rồi. Nhà Vô Ưu cũng chuẩn bị xây nhà mới để kịp đón tết, bằng số tiền trúng số bận đó của Vô Ưu. Cha Vô Ưu hỏi các con muốn xây nhà như thế nào? Chị Linh lắc đầu không biết. Vô Ưu thì hô lên, xây sao cũng được miễn có bốn phòng. Cha mẹ một phòng, chị Linh một phòng, Vô Ưu một phòng và em Thành một phòng. Cả nhà đều gật đầu đồng ý. Như vậy cũng tốt, sau này lớn lên khỏi phải chia ra nữa.

Thế là hôm sau, cha đã đi tìm thầu xây dựng, nói kiểu nhà muốn xây, định ngày động thổ, khởi công. Để tiện cho chủ nhà cũng như thợ, cơm nước sẽ tự túc, chủ nhà không bao. Vật liệu chủ nhà tự mua, thầu sẽ tính số lượng gạch ngói, cát đá, xi măng sắt, rồi nói cho chủ nhà ra ngoài vật liệu xây dựng mua. Thầu này cũng là người trong xóm, quen biết cha nên hưỡng dẫn cũng rất tận tình.

Theo như yêu cầu thì ngôi nhà sẽ được xây thành hai tầng. Bởi theo kiểu truyền thống, ở đồng thì kiểu nhà sẽ rộng và không có ngăn phòng. Còn xây theo kiểu ở chợ thì khá dài không phù hợp ở vùng đồng quê. Cho nên, lên một tầng thêm hành lang ra hai bên trên và dưới nhìn sẽ đẹp hơn. Với 100 triệu thời bấy giờ, xây như vậy là dư sức thậm chí có thể lên thêm cả sân thượng. Vô Ưu tuy thích kiểu nhà biệt thự hiện đại ở thế kỷ 21 hơn, nhưng ở đây chưa có người có kinh nghiệm. Với lại cả xã cũng chưa ai xây được biệt thự, mình xây lên thì có hơi nổi quá. Cô cũng không thích bị chú ý nhiều đâu. Mặc dù cô có rất nhiều tiền.

Kiểu nhà được thiết kế như sau, tầng trệt một phòng khách, hai phòng ngủ. Tầng trên thì cũng có một phòng thờ và hai phòng ngủ, lên thêm một cái sân thượng nữa. Phía sau, tầng trệt sẽ nối ra một căn nhà dưới. Dùng để bàn ăn, giường ngủ, cũng có thể tiếp khách, sau này cũng có thể đặt bếp gas. Hiện tại bếp vẫn phải tách riêng vì còn nấu củi. Nhà vệ sinh cũng được xây kế tiếp đó.

Thiết kế như vậy cũng được, Vô Ưu không ý kiến gì. Thời nào theo thời ấy đi. Sau này, muốn đổi kiểu thì xây cái khác vậy. Dù sau, so với kiếp trước, như vậy đã rất hạnh phúc rồi. Cha mẹ có thể sớm được hưởng thụ.



Ngày khởi công là nửa tháng sau, nói chậm cũng không chậm, nói nhanh cũng không phải nhanh. Kịp thời gian cho người ta xuống giống xạ lúa. Cũng bắt đầu vô vụ đông xuân rồi. Cánh đồng trước nhà cô cũng đã được gặt hết. Cô đột nhiên nhớ tới con đường từ nhà ra lộ đê. Nó hiện tại chưa được mở rộng, nếu chuyển vật tư vào cũng rất khó khăn. Cô bèn nghĩ ra một ý là sẽ mua hai mảnh ruộng hai bên đó, sẽ mở rộng ra, hiện tại lúa đã gặt xong rồi, cũng trống trải dễ làm.

Việc này cô đành nhờ Kim Nhân cùng Khánh Vân làm vậy, cô còn nhỏ không thể làm được gì. Hai mảnh hợp lại là hai mẫu kéo dài đến trước nhà cô, tổng cộng cũng chỉ có 7 triệu thôi. Hiện tại giá ruộng đất còn rẻ mà. Không biết hai người họ làm thế nào cũng chỉ một ngày là giấy tờ đã về đến tay cô. Mà còn là tên cô đứng nữa. Hay thật! Đúng là có phép thuật có khác.

Rồi lại nhờ họ biến hình làm người chủ đất, từ thành phố về mua để làm vườn sau này về quê dưỡng già. Và dĩ nhiên, cha mẹ cô sẽ là người coi sóc hộ rồi vì nhà kế đó mà. Sau đó, nhờ người đấp lại bờ cho rộng ra khoảng 3m. Hàng xóm trong đó có cha cô, sẵn sàng xoắn tay áo lên làm, đường rộng đi lại thuận tiện ai mà không thích. Với lại làm là họ đi mà. Người ta bỏ tiền mua đất còn hiến đường mở rộng cho mình đi, không bỏ chút công thật không giống ai. Nói vậy chứ kỳ thực Vô Ưu vẫn chuẩn bị rất nhiều thịt, trái cây quà bánh cho họ. Dĩ nhiên danh nghĩa là hai vợ chồng chủ đất rồi, hiện tại là Kim Nhân và Khánh Vân đang giả dạng.

Chỉ một buổi, mười mấy người cuốc xẻn đấp con đường dài mấy chục thước cũng xong. Vô Ưu lãnh trách nhiệm phát quà, mọi người cảm ơn rối rít còn khen ngợi hai vợ chồng chủ đất ăn ở có đức. Cha cô cũng luôn miệng khen không dứt, dạy mấy chị em cô sau này phải học theo đức tính cao cả đó. Nếu biết chủ đất thật sự chính là con gái cưng Cục U của ông thì không biết ông sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Thấy Kim Nhân cùng Khánh Vân biến hình thành người này, kẻ khác Vô Ưu không khỏi ngưỡng mộ. Nếu cô cũng có pháp thuật thì hay quá, làm gì cũng thuận tiện hơn. Kim Nhân và Khánh Vân cũng vui vẽ nói, nếu cô muốn học thì họ sẽ dạy. Nhưng vừa dứt lời thì hai tia sét từ đâu đã xẹt vào họ. Một giọng nói quen không thể nào quen hơn vang trong đầu cả hai.

- Như hai ngươi mà cũng đòi dạy nàng sao? Tu luyện thêm mấy vạn năm nữa đi!

Hai người khóc không ra nước mắt, vội tiến vào không gian điều tiết lại linh lực. Vô Ưu chẳng hiểu mô tê gì, đột nhiên hai người họ bị sét đánh rồi biến mất, mà cô nhìn trời cũng đâu có chuyển mưa đâu. Sao ở đâu lại có sét mà cũng không có tiếng nổ. Vạn Mị dùng ý thức nói với cô.

- Nếu nàng muốn học, chừng nào nâng cấp xong không gian. Ta sẽ dạy nàng, chỉ cần ba ngày là nàng muốn biến thành thứ gì cũng được. Để bọn họ dạy đến cả trăm năm chưa chắc biến được thành con thằn lằn! (Thằn lằn: bộ muốn biến thành tui dễ lắm sao? Trắc lưỡi)

Vô Ưu tỏa sáng hai mắt, vội tiến vào không gian ôm Vạn Mị hung lên má một cái, rồi biến ra ngoài. Vạn Mị không khỏi ôm má tự sướng một mình. Nàng đây là chủ động hôn hắn nha! Thật sung sướng quá đi.

Rồi cũng đến ngày khởi công xây dựng, sáng sớm mẹ đã đi chợ mua nhang đèn, giấy tiền vàng bạc, rượu về cúng rồi. Trái cây, hoa quả Vô Ưu đã đem về từ chiều hôm qua nên không phải mua nữa. Nhà mới được xây trên nền đất cũ, nên hôm qua cha đã dỡ nhà trên ra rồi, chừa lại nhà dưới để ở khi nào xây xong thì mới dỡ bỏ. Theo thiết kế thì nhà mới chiều rộng sẽ bằng với nền nhà trên, có nghĩa là 6m. Chỉ có chiều dài sẽ kéo dài ra phía sau thêm 3m nữa là 12m. Nhà dưới lại kéo ra thêm 4m nữa, nhưng sẽ xây sau.

Xây nhà thì xây nhà, Vô Ưu vẫn cứ sinh hoạt như bình thường. Sáng đi học, trưa về ngủ, chiều đi ra chợ tiếp thêm hàng hóa. Hôm nào học chiều thì sáng sẽ ra chợ, trưa đóng cửa. À mà còn hai mảnh ruộng hai mẫu của Vô Ưu, thì cô cũng nhờ Kim Nhân và Khánh Vân đưa tiền nói với cha cô lên liếp trồng dừa. Hiện tại thì dừa chưa có giá nhưng vài năm sau giá trị không thể nào kể hết được. Với lại, cũng không cần tốn công chăm sóc nhiều. Giống dừa thì trong không gian cô có nhiều lắm nha. Ngoài linh thủy ra cô cũng rất thích uống nước dừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.