Vô Ưu chạy ra hồ phía sau núi tìm, hồ rất lớn, nước trong xanh, phong cảnh cũng hưu tình, không hổ là hoa quả sơn. Cô đi dọc theo bờ cảm ứng cũng không thấy, nghĩ là ra giữa hồ xem sao. Bèn nhổ mớ lau sậy cạnh hồ làm bè bơi ra đó. Khỉ tay chân cũng giống người dễ làm việc, mà giống khỉ họ Tôn này nếu không có bộ lông thì cũng không khác người là mấy. Cũng mặc áo quần đàng hoàng chứ bộ à!
Cô làm xong bè, thả xuống nước leo lên. Chống sào bơi ra đó, mãi lo cảm ứng mà cô không hay biết dưới nước có một bóng đen đang bơi theo cô. Dạo hết cái hồ mất cả ngày cũng không thấy dấu hiệu nào, trời đã xế chiều cô đành chống sào bơi vào bờ. Nắng chiều chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, ánh lên sắc tím vô cùng đẹp đẽ. Vô Ưu lại là người khá lãng mạn không khỏi nhìn cảnh mà lòng rạo rực, cô nhớ về chiều ở quê mình. Cô cất lên câu hát.
" Chiều là chiều ơi,
Nắng chiều dần buông khắp nơi.
Từng bầy chim tung cánh bay về nơi cuối trời.
Một đàn mục đồng ngồi vắt vẻo trên mình trâu,
Ngân tiếng tiêu sầu hoà nhịp theo câu hát đưa duyên.
Đồng ruộng mênh mông, nắng mưa cùng nhau góp công.
Một dòng sông nước xuôi ngược hai mái chèo.
Tình mình tuy nghèo mà mơ ước tát cạn biển đông.
Thương mến thêm mặn nồng chờ ngày mai cây lúa đơm bông.
Hai đứa mình yêu nhau,
Xây đắp mộng mai sau.
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583714/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.