Gia chủ gia tộc họ Hoàng là một lão già râu ria xoàm xoàn. Chừng năm mươi mấy sáu mươi tuổi thôi. Ánh mắt lộ vẽ hung dữ độc ác, nhìn là không có cảm tình. Cũng may mẹ không giống ông ta tẹo nào, nếu không Vô Ưu sẽ lập tức hủy mặt ông ta ngay. Cô thật nghi ngờ không biết mẹ có phải con ruột ông ta không nữa. Cô hi vọng đó là không đi.
Ông ta sai người chạy ra ngoài, đến chổ của ai đó mang quần áo tới. Sau đó, tập hợp tất cả trưỡng lão đi đến xem xét chổ cất báu vật gia tộc. Kết quả, vừa vào đã thấy không còn thứ gì, còn có một tờ giấy để lại. Ông ta tức giận đến mức ngất xỉu. Dù có điều tra cũng đố họ điều tra ra.
Nhóm Vô Ưu vội bay trở về khoe thành tích. Tất cả các đồ vật đều bị lau đi hơi thở tinh thần lực rồi. Cho nên, gia tộc họ Hoàng có theo hơi thở cũng không tìm ra được.
Khi về bày ra mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Chu Thiên Đức cũng phải khiếp sợ. Ngay cả quần áo và nhẫn trữ vật cũng lột luôn, thật là không thể tưởng tượng. Hắn thầm thề trong lòng, thà đắc tội cả thế giới chứ không thể đắc tội cô em vợ tương lai này được. Mà cũng nhờ Vô Ưu đi khỏi, hắn mới có cơ hội tiếp xúc một chút với chị Linh đấy, tạo ấn tượng tốt một chút từ từ đánh cắp trái tim người đẹp. Từ lúc đến nơi đây, Vô Ưu ở đâu thì chị Linh và em Thành cũng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583591/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.