Đối mặt với hũ tro cốt của mình, Lâm Tu Trúc nhận cũng không phải mà không nhận cũng chẳng xong, cứ cảm thấy bây giờ trả lời là “tặng cho em” không thích hợp lắm.
Úc Đường không nói nhiều, chỉ nhét thẳng hũ tro cốt vào trong tay Lâm Tu Trúc.
Trả lại cho chủ.JPG
“Tôi đến để nói lời tạm biệt với anh.” Úc Đường lùi lại một bước, tránh xa Lâm Tu Trúc: “Sẽ có người giải thích chuyện gì tiếp theo cho anh.”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, vô thức hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Chưa nghĩ ra.” Úc Đường có sao nói vậy.
“Vậy em có thể…” Lâm Tu Trúc ngừng thở, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục nói: “Có thể, đừng đi không? Hay là, em mang theo anh?”
Úc Đường hơi cúi đầu, ngước mắt lên nhìn Lâm Tu Trúc ở đối diện, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Lâm Tu Trúc hít sâu một hơi: “Chúng ta là vợ chồng, là bạn đời hợp pháp, đi đâu cũng ở bên nhau là chuyện bình thường kia mà?”
“Bây giờ anh là người chồng quá cố của tôi.” Úc Đường tiếp tục có sao nói vậy.
Y chỉ vào khung ảnh trên sô pha: “Di ảnh của anh.”
Sau đó lại chỉ vào cái hũ trong tay Lâm Tu Trúc: “Tro của anh.”
Lâm Tu Trúc: “…”
Lâm Tu Trúc nghĩ đến lời thề trong đám cưới, dù giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay sức khỏe, chỉ có cái chết mới có thể chia cắt đôi ta. Bây giờ anh quả thực đã chết rồi, vậy là, bây giờ anh sắo mất vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tui-la-quai-vat-cung-sieu-dang-yeu-biet-chua/3698926/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.