Nụ cười của Thiên Huyễn Yêu Vương đọng lại khóe miệng, phảng phất còn có chút không thể tin, cúi đầu nhìn não tương đọng trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai, cả giận: " Ngươi…Ngươi giết nàng?"
Tiểu Khai cười nói: " Kế tiếp muốn giết ngươi nữa."
Thiên Huyễn Yêu Vương toàn thân cao thấp phát ra tiếng bạo liệt răng rắc, nhất thời một cỗ ma khí phóng lên cao, hắn nhảy lên giữa không trung, sau đó giữa hư không rộng lớn nhất thời ẩn ẩn hiện ra một con gấu đen thật lớn, hướng Tiểu Khai mở ra chiếc miệng máu thật lớn, phát ra một tiếng tê hống trầm muộn mà phẫn nộ.
Ngọc Hồ quay đầu nói: " Di, Tiểu Ảnh, nguyên lai hắn với ngươi là đồng tộc đó."
Tiểu Hùng Miêu phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: " Ngu ngốc, hắn là gấu đen, còn ta là gấu mèo."
Con gấu đen này cao chừng mấy chục thước, cao như muốn che trời, Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn, nhưng cả nửa điểm sợ hãi cũng không có, cầm Định Thiên Côn trong tay phóng lên cao, trùng hướng con gấu đen khổng lồ kia đánh xuống một bổng.
Tay của gấu đen lớn chừng ba thước, Định Thiên Côn khi xuất ra so với hắn nhỏ bé như một cọng cỏ, nhưng một bổng này đi xuống, tất cả mọi người ở đây đều có một loại cảm giác cổ quái, phảng phất như cây côn này giảo động mưa gió đầy trời, lại ẩn chứa lực lượng khôn cùng mênh mông bát ngát, mặc dù chỉ là một bổng, nhưng phảng phất bốn phương tám hướng trên trời dưới đất hay đáy biển đều bị phong tỏa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/1449041/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.