Chương trước
Chương sau
Người này cũng thật xui xẻo, là một gã thủ hạ dưới tay của sủng phi Thiên Huyễn Yêu Vương, trong bốn tên tâm phúc, mười tám kiện tướng, rõ ràng có hơn mười người có thể tuyển chọn, nhưng khi liếc mắt lại chọn trúng ngay hắn: " Là ngươi đi, đi, cấp cho bổn vương thử xem chi tiết của Vạn Yêu Vương."
Có trời mới biết chi tiết của Vạn Yêu Vương sâu đậm tới cỡ nào! Năm đó chính bản thân Thiên Huyễn Yêu Vương là thủ hạ của Vạn Yêu Vương mà còn đấu không qua mười chiêu, đây không phải sáng tỏ xông vào chịu chết sao? Trong lòng vị ma tộc này hiểu được, đây chính là làm thủ hạ thì phải chịu hy sinh hay sao? Hắn căng thẳng đi tới trước, cố lấy dũng khí hét lớn một tiếng, hận có thể dùng khí thế vương giả trấn trụ được Vạn Yêu Vương mà làm cho hắn xoay người bỏ chạy, chỉ tiếc Vạn Yêu Vương đối diện hiển nhiên không có dục vọng chạy trốn, ngược lại hét lớn một tiếng, hướng hắn đánh tới: " Lão tử giết ngươi trước!"
Vị ma tộc này căn bản muốn tránh cũng không được, ngăn không thể ngăn, chỉ đành dùng hết khí lực bú sữa mẹ, đem toàn bộ ma công cả đời phát ra, trong miệng kêu lên thảm thiết: " Tha mạng a!"
Vạn Yêu Vương hiển nhiên không phải loại người mềm lòng trên chiến trường, vị ma tộc này năm đó từng nhìn thấy nhiều trường hợp Vạn Yêu Vương giết người, chỉ biết bản thân mình chỉ trong một giây sẽ biến thành một đống thịt vụn, hắn thậm chí đã nhắm mắt lại, nhưng sau một khắc, hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng bạo ngược như dời non lấp bể từ trên đầu đè xuống, sau đó " phác thông" một tiếng, hai chân hắn gãy đoạn, ngã ngồi trên mặt đất, sự đau đớn toàn tâm hỗn hợp với máu phún ra cùng vọt tới, hắn đã có chút ít khó tin cúi đầu nhìn chân của mình, ấp a ấp úng nói: " Ta…ta còn sống hay sao chứ?"
Đúng vậy, bốn thành công lực của Tiểu Quan, cũng không đủ lực lượng giết chết hắn trong một kích, một kích này, chỉ là oanh gãy hai chân hắn mà thôi.
Trên mặt Thiên Huyễn Yêu Vương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hốt nhiên chau mày, nhìn một ma tộc khác bên người nói: " Ngươi đi thử xem."
Vị ma tộc này trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm nói: " Dạ, Yêu Vương!"
Trong mười tám kiện tướng, trong tứ đại tâm phúc, đối thủ của Tiểu Quan lại thăng cấp, vị ma tộc này quay đầu nhìn xem đồng bạn bị gãy chân ngồi trên mặt đất, trong lòng ẩn ẩn có chút may mắn, áp thấp thanh âm nói: " Yêu Vương, ta…ta thực sùng bái ngài, ta gọi là Xích Hồ, ta chỉ là đến luận bàn cùng ngài, ngài không nên xuất toàn lực, ân…đánh ta bị thương nửa người thì được lắm rồi."
Tiểu Quan nào biết hắn chỉ là cẩn thận, trong ánh mắt Tiểu Quan chỉ toàn màu đỏ, cừu nhân lớn nhất đời mình đang ngồi trên ghế da hổ xa xa, trên đầu gối còn đang có một nữ nhân thiên kiều bá mị, đó chính là nữ nhân mà mình từng sủng ái nhất, phiên tình cảnh này rơi vào trong mắt, thật sự là phẫn nộ như điên, hắn không nói hai lời, toàn thân ma công bộc phát, hướng Xích Hồ phóng đi.
Năm đó ma giới có cách nói như vầy: Một khi Vạn Yêu Vương toàn lực rat ay, vậy tốt hơn ngươi không nên tránh né, nên ra mặt nghênh đón đi, nếu không hắn càng đánh càng điên, khí thế càng nhiều, ma công lại càng cường, ngươi tổn thất càng nhiều, nguy hiểm lại càng lớn, đợi tiếp được chiêu sau, vậy ngay cả một chiêu cũng không còn tiếp được nữa.
Xích Hồ rõ ràng đã biết rõ đạo lý này, làm một trong tứ đại tâm phúc của Thiên Huyễn Yêu Vương, hắn đương nhiên đã xem là cao đẳng ma tộc cao thủ, nhìn thấy Vạn Yêu Vương trùng đi tới, hắn bỗng nhiên phát ra tiếng hét lớn còn lớn hơn Tiểu Quan, sau đó vận khởi toàn thân ma công, đối diện cánh tay Vạn Yêu Vương đánh tới.
Vị trí này tuyển rất khá, chính là điểm mà Tiểu Quan phát lực, chỉ cần chặt đứt chỗ này, công kích của Vạn Yêu Vương coi như phế đi, chuyên tấn công chỗ yếu, thể hiện được ưu thế trí tuệ cao do trời sinh cho bộ tộc hồ ly.
Tiểu Quan rõ ràng không định lui lại, cứ như vậy cứng đối cứng cùng Xích Hồ đánh vào một chỗ, chàng xuất ra tiếng nổ oanh thiên, sau đó hai đạo bóng người tách ra.
Xích Hồ sắc mặt thống khổ đứng ở tại chỗ, hai tay mềm nhũn buông xuống, đã bị ma công của Vạn Yêu Vương chấn đến vỡ vụn, nhưng dù sao hắn vẫn còn sống, nhưng lại có thể ngạnh sanh đánh lui được Vạn Yêu Vương trở về.
" Ta đang nằm mơ hay sao chứ? Ta không có nằm mộng ư?" Xích Hồ dùng sức cắn đầu lưỡi, quay đầu nhìn chính chủ tử của mình, Thiên Huyễn Yêu Vương.
Thiên Huyễn Yêu Vương đã đứng lên khỏi ghế da hổ, phát ra tiếng cười đắc ý: " Vạn Yêu Vương, nháo cả nửa ngày, ngươi đã biến thành một phế nhân rồi a, mệt cho ta còn phải giương cờ giống trống tìm nhiều trợ thủ như vậy, ngươi thật sự là làm ta quá thất vọng!"
Ánh mắt Tiểu Quan phẫn nộ, lại thêm bất đắc dĩ, gắt gao trừng mắt nhìn Thiên Huyễn Yêu Vương, trong cổ họng phát ra thanh âm như dã thú, Thiên Huyễn Yêu Vương xem tại trong mắt, càng đắc ý, vươn tay ra, vỗ một cái mạnh vào mông mỹ nữ bên người: " Mỹ nhân nhi, ngươi còn nhớ rõ phế nhân trước mặt này không?" Text được lấy tại truyentop.net
Mỹ nữ diện mạo sáng láng, phát ra một trận cười khanh khách: " Đại vương, ngươi đã biết đó là phế nhân, cần gì phải muốn người ta xem chứ?"
Ánh mắt Thiên Huyễn Yêu Vương tà ác mà dâm đãng, bỗng nhiên đưa tay bóp mạnh lên bầu vú cao tủng của mỹ nữ, hừ lạnh nói: " Hàng đêm của một ngàn năm trước đã từng làm ngươi lên tiên đến muốn chết chẳng lẽ không phải là phế nhân này sao?"
Mỹ nữ bị hắn bóp mạnh bầu vú kêu " nha" một tiếng kêu sợ hãi, nghe vào như rên rỉ, chẳng những không sợ, ngược lại vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm môi, cười ha ha nói: " Năm đó, hắn coi như là nửa nam nhân, hôm nay, hắn làm sao có thể so sánh với đại vương ngài chứ?"
Thiên Huyễn Yêu Vương nhất thời ngẩng đầu lên cười to một trận, cười hồi lâu, hoắc nhiên sắc mặt trầm xuống, hung hăng kéo mỹ nữ, ánh mắt hắn phảng phất như ác lang, lớn tiếng nói: " Vạn Yêu Vương, ngươi xem cho rõ, nữ nhân này là người ngươi từng sủng ái nhất, bây giờ, ả là của ta, toàn thân trên dưới, mỗi một tấc đều là của ta!" Tay hắn bóp lên ngực, lên mông, lên đùi mơn trớn mỹ nữ, mặc dù đang cười, nhưng tiếng cười tràn ngập hàn ý: " Nhìn thấy chưa, nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều là nơi ngươi sờ qua, nhưng bây giờ ngươi không sờ tới được nữa."
Hắn vừa nhấc chân " ba" đạp lên chiếc ghế dựa da hổ: " Cái ghế này, trước kia vẫn là ngươi ngồi cao cao tại thượng, hướng bổn vương hò hét, nhưng hôm nay, là chỗ bổn vương ngồi lên, không còn tới lượt ngươi nhúng chàm nữa!"
Hắn có chút ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện ra một nụ cười cao thâm khó lường: " Vạn Yêu Vương a Vạn Yêu Vương, đừng nói chi giờ phút này ma công ngươi giảm đi, cho dù ngươi còn trong thời kì toàn thịnh, có lẽ đừng mong ở trước mặt ta diệu võ giương oai, bổn vương chính là kiêu hùng lớn nhất từ xưa tới nay của ma giới, sắp thành một đời phách nghiệp không tiền tuyệt hậu của ma giới, cho nên ngươi, hừ hừ…"
Hắn trừng mắt nhìn Tiểu Quan, nói từng chữ: " Đã đến đây, đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi!"
Phiên khẩu khí này to lớn, thái đồ cuồng ngạo, đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, Tiểu Quan nhìn thấy cảnh tượng cố ý kích thích mình, ngược lại bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: " Ngươi cùng Vong Xuyên Quân và Tê Bì lão nhân vọng tưởng nhất thống ma giới?"
Thiên Huyễn Yêu Vương phảng phất như nghe được chuyện cười lớn nhất của thế gian, lại cười to một trận: " Ngươi chẳng những ma công phế đi, ngay cả kiến thức cũng phế đi, nghiệp lớn của bổn vương khoáng cổ tuyệt kim, làm sao như ngươi đoán bình thường như thế!"
Trên mặt hắn hốt nhiên lộ ra hận ý: " Tê Bì lão già kia, cư nhiên dám cự tuyệt mấy lần mời mọc của bổn vương, bổn vương thỉnh hắn hỗ trợ đánh lén ngươi, hắn một ngụm cự tuyệt, bổn vương tìm hắn cộng đồng nghiệp lớn, hắn lại một ngụm cự tuyệt, ngày hôm qua bổn vương đi tìm hắn trợ giúp, hắn lại một ngụm cự tuyệt, hừ hừ, sau khi bổn vương nhất thống ma giới thì sẽ tìm hắn tính sổ đầu tiên!"
Lời này nói ra, Bác Học chân nhân nhất thời nhíu mày, thấp giọng nói: " Chẳng lẽ nơi này che giấu cao thủ, lại không phải Tê Bì Nhĩ Bá Cách hay sao?"
Tiểu Khai buồn bực: " Ngoại trừ Tê Bì Nhĩ Bá Cách, còn có ai có thể đối kháng năm đại cao thủ?"
Ác Ma Thành Chủ hiển nhiên cũng có chút giật mình, trầm giọng nói: " Thiên Huyễn, ngươi cũng đừng giả vờ huyền bí, có sát chiêu gì cứ xuất ra đi."
Thiên Huyễn Yêu Vương chậm rãi chuyển ánh mắt qua, khinh miệt liếc nhìn hắn, cười nói: " Không cần gấp, hôm nay ngươi phải chết."
Ác Ma Thành Chủ không phải người thích hợp nhận vai diễn chịu sự tức giận, lời này vào tai lập tức nổi giận, mắng to một tiếng: " Bổn thành chủ giết ngươi trước rồi nói sau!" Nhất thời ma khí phá thể mà ra, thẳng đến Thiên Huyễn Yêu Vương.
Theo lý thuyết, lúc này nên là Vong Xuyên Quân ra tay kìm chế, nhưng Vong Xuyên Quân khoanh tay đứng yên, bộ dáng như không nghe không hỏi, Thiên Huyễn Yêu Vương cũng không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại lạnh lùng cười, vươn hai tay, nhẹ nhàng vỗ ba cái.
Sau ba cái, nhất thời phía sau hắn " bồng" một tiếng, phảng phất vạn đạo hào quang nổ tung, một lũ lực lượng hào quang màu đỏ phá vỡ tầng mây dày đặc trên bầu trời, bắn thẳng xuống tới, chuẩn xác đón nhận ma công của Ác Ma Thành Chủ.
Hai cỗ lực lượng va chạm, nhất thời " vèo" một tiếng, tan thành mây khói, một thanh âm vang rền từ phía sau Thiên Huyễn Yêu Vương oanh oanh long long vang ra tới: " Ác Ma Thành Chủ, đã lâu không gặp, bổn thiên quân thật sự là nhớ ngươi muốn chết rồi, ha ha ha ha!"
Sắc mặt Ác Ma Thành Chủ chợt thay đổi, thật sâu hít vào một hơi, phảng phất có điểm không dám tin tưởng, chần chờ nói: " Hỗn Nguyên Thiên Quân?"
Thanh âm kia càng oanh long long như sấm: " Trí nhớ thành chủ quả nhiên cũng được, ha ha ha ha, chính là bổn thiên quân!"
Lời vừa nói, một người phảng phất như quỷ mị trống rống xuất hiện bên người Thiên Huyễn Yêu Vương, Tiểu Khai khiếp sợ, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy hắn có bộ dáng như ba, bốn mươi tuổi, nhìn qua tiên phong đạo cốt, trên người khoác đạo bào màu đỏ vàng, trên áo thêu vô số đồ án bát quái, trên đầu còn đeo tử quan, hai bên phủ xuống hai sợi dây thật dài, nhìn qua phảng phất như thần tiên, quả nhiên là khí vũ bất phàm, tuấn mỹ vô song!
Tiểu Khai còn chưa ý thức được gì, nhưng Bác Học chân nhân phía sau đã hít sâu một hơi rét lạnh, bật thốt: " Tiên nhân!"
" Đúng vậy!" Hỗn Nguyên Thiên Quân ánh mắt như điện, nhìn Bác Học chân nhân, nhìn đến cả người Bác Học chân nhân run lên: " Bổn thiên quân chính là một trong tứ đại kim tiên dưới trướng tiên đế, người chưởng quản ba mươi ba tầng trời, Hỗn Nguyên Thiên Quân!"
Thần sắc Ác Ma Thành Chủ trở nên nghiêm túc chưa từng có, qua thật lâu sau, mới trầm giọng nói: " Tiên ma hai giới từ xưa tới nay không thể tương thông, ngươi thân là Đại La Kim Tiên, càng tuyệt không được xuất giới mới đúng, vì sao lại tới ma giới?"
Hỗn Nguyên Thiên Quân hừ nói: " Bí mật này quan hệ trọng đại, bổn thiên quân há có thể nói cho ngươi."
Ác Ma Thành Chủ trầm ngâm hồi lâu, hốt nhiên cười hắc hắc: " Ngươi mặc dù đến ma giới, nhưng năm đó ngươi không phải là đối thủ của bổn thành chủ, hôm nay cả Trấn Nguyên Thạch cũng bị bổn thành chủ cướp đi, có lẽ càng không phải là đối thủ của bổn thành chủ."
Hỗn Nguyên Thiên Quân bị hắn nhắc tới chuyện cừu hận năm đó, sắc mặt nhất thời trầm xuống, âm trầm nói: " Bổn thiên quân chủ động hướng tiên đế xin đến ma giới, không phải là vì tìm thành chủ báo thù hay sao?"
Ác Ma Thành Chủ ha ha cười: " Ngươi thiên tư bình thường, tu vi có hạn, năm đó ngươi và ta đánh một trận chiến, so với ta đã tu luyện sớm hơn mười ngàn năm, đã vậy còn có thần khí, vẫn bị ta đánh bại như trước, hôm nay hai tay ngươi trống trơn, chẳng lẽ nghĩ rằng chỉ khu khu Hỗn Nguyên tiên công là có thể đối kháng cùng bổn thành chủ?"
Hỗn Nguyên Thiên Quân hiển nhiên bị nhắc lại chuyện xưa mà nhục nhã, nhất thời tức giận đến cả người phát run, hoắc nhiên lấy trong lòng ra một vật cao cao nâng lên: " Bổn thiên quân đương nhiên là có chuẩn bị mà đến, ngươi chờ bị bổn thiên quân chặt thành vạn mảnh đi!"
Đây là một linh lung bảo tháp nho nhỏ, thứ này trước kia mọi người đều gặp qua, Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, đã kêu tên: " Cửu Trọng Bảo Tháp?"
Bế Quan chân nhân kinh ngạc nói: " Cửu Trọng Bảo Tháp không phải bị hủy rồi sao, như thế nào lại đi ra, chẳng lẽ là đồ giả?"
Mạc Chược chân nhân tiếp lời: " Cửu Trọng Bảo Tháp chỉ là tiên khí, Trấn Nguyên Thạch lại là thần khí, dù thần khí không tốt lắm, nhưng tiên khí lại làm được gì?"
Bác Học chân nhân gật đầu nói: " Cũng đúng, thứ này rõ ràng vô dụng."
Trấn Nguyên chân nhân " xuy" một tiếng cười: " Hỗn Nguyên Thiên Quân chẳng lẽ luýnh quýnh nên đã lấy sai bảo bối?"
Ngọc Hồ chăm chú suy nghĩ một hồi, cũng nói: " Lục Tâm Thông của Ma Tôn hình như là dùng để đựng đồ đạc, Cửu Trọng Bảo Tháp này có lẽ cùng một cấp bậc với Lục Tâm Thông a."
Mọi người một phen nhốn nháo nhận xét, hiển nhiên hoàn toàn không xem Cửu Trọng Bảo Tháp vào trong mắt, Hỗn Nguyên Thiên Quân gương mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng hãnh hãnh gật đầu nói: " Được, được, bổn thiên quân khiến cho các ngươi chiếm một chút tiện nghi miệng lưỡi…sau đó mới thu thập các ngươi."
Ác Ma Thành Chủ nhìn thấy Cửu Trọng Bảo Tháp thật ra cũng có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghe nói chỉ là tiên khí, nhất thời ánh mắt sáng quắc nói: " Tới tới tới, bại tướng dưới tay, mau tới thu thập bổn thành chủ trước đi."
Hỗn Nguyên Thiên Quân tức giận đến hét lớn một tiếng, cũng không vô nghĩa, vỗ tay ném Cửu Trọng Bảo Tháp đi ra, quát: " Thu cho ta!"
Ác Ma Thành Chủ cười ha ha, một chân đạp lên Trấn Nguyên Thạch, quát: " Thu cho ta!"
Phương thức sử dụng hai kiện bảo bối tương tự, nhất thời cùng " ông" một tiếng, trướng to lên, trong phút chốc Cửu Trọng Bảo Tháp đã trướng to hơn mười thước cao, mà Trấn Nguyên Thạch cũng đã cao hơn mười thước, Ác Ma Thành Chủ cao cao đứng trên tảng đá, y như đang đạp lên đỉnh một tòa núi nhỏ.
Cửu Trọng Bảo Tháp nhanh chóng xoay tròn, những chiếc chuông trắng muốt trên mình nó phát ra vô số thanh âm đinh đinh đương đương, thanh âm này phảng phất như có ma lực, ở trong không khí xuất ra vô số làn sóng rung động trong không khí, khuếch tán bốn phía trùng tới Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch phát ra một tiếng gào thét, phảng phất như gió thổi qua sơn động, nhất thời hấp thu toàn bộ sóng gợn vào trong tảng đá.
Ác Ma Thành Chủ mặt mang mỉm cười, lại hét lớn một tiếng: " Trấn Nguyên Thần Thị ở đâu!" Nhất thời, chín kim giáp thần thị toát đầu ra, trong tay cầm trường qua uy vũ đâm thẳng vào Hỗn Nguyên Thiên Quân. Hỗn Nguyên Thiên Quân niết ngón tay chỉ vào bảo tháp, mắt thấy cả lực lượng ngăn cản cũng không có, Ác Ma Thành Chủ nhịn không được mở miệng châm chọc: " Bại tướng dưới tay, muốn cấp tiên khí cho bổn thành chủ sao?"
Trên mặt Hỗn Nguyên Thiên Quân bỗng xẹt qua một tia khinh miệt, hừ nói: " Ếch ngồi đáy giếng, mắt mù tự đại!"
Tám chữ này vừa ra miệng, Cửu Trọng Bảo Tháp bỗng nhiên hoa lạp lạp run rẩy một trận, nhất thời " bồng" bắn ra hào quang màu đỏ vàng đầy trời, trong hào quang này còn hòa lẫn hắc khí nhè nhẹ, nhìn qua hết sức quỷ dị, Ác Ma Thành Chủ chợt cảm thấy Trấn Nguyên Thạch dưới chân hốt nhiên run lên toàn thân, thế nhưng ngăn cản không được hấp lực của Cửu Trọng Bảo Tháp, bất lực chống cự một chút, đã " sưu" bay qua, chui tọt vào trong Cửu Trọng Bảo Tháp.
Chín vị thần thị cả nửa điểm phản ứng cũng không có, đã đi theo Trấn Nguyên Thạch bị quấn vào trong Cửu Trọng Bảo Tháp, " hoa lý ba lạp", chín thanh trường qua ngã xuống trên mặt đất, một trận tiếng vang thanh thúy vang lên.
Ách…giờ khắc này, tất cả mọi người có điểm thất thần.
Một đời thần khí Trấn Nguyên Thạch, cư nhiên bị Cửu Trọng Bảo Tháp thu mất…
Tiểu Khai nhu nhu ánh mắt, nhìn lại phía trước, đúng vậy a, Cửu Trọng Bảo Tháp đang chậm rãi xoay tròn giữa không trung, đáng thương Ác Ma Thành Chủ cô linh linh phiêu phù giữa không trung, tảng đá dưới chân đã vô ảnh vô tung.
" Đây làm sao là tiên khí!" Ác Ma Thành Chủ bỗng nhiên phẫn nộ lên: " Này *** rõ ràng là thần khí, thần khí đỉnh cấp!"
Hỗn Nguyên Thiên Quân cười lạnh nói: " Đừng động là thần khí tiên khí, tóm lại, hôm nay các ngươi không có ai mơ tưởng chạy thoát được."
Tiểu Khai và bốn vị chân nhân nhìn nhau, đều nghĩ thấy có điểm không thể tưởng tượng, qua hồi lâu, Bác Học chân nhân mới áp thấp thanh âm nói: " Tiểu Khai, ta phỏng chừng…thứ này căn bản không phải Cửu Trọng Bảo Tháp."
Hắn ép thanh âm càng thấp, nói từng chữ: " Đây rõ ràng là do một vị thần tộc phản phục chế tạo theo phương thức của Cửu Trọng Bảo Tháp mà luyện ra được thần khí này."
Tiểu Khai gật đầu, một câu cũng nói không nên lời, kinh hãi trong lòng như cơn sóng ba đào mãnh liệt.
Tiên nhân xuất hiện ở chỗ này, vốn là chuyện đã rất khó giải thích, không ngờ ra tay đã là một món đồ thần khí, âm mưu trong đó, có lẽ cực kỳ làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói, trái tim Tiểu Khai nhảy mạnh thình thịch, nhịn không được dùng tay đưa lên bên cạnh lỗ tai mình.
" Bây giờ rõ ràng chưa." Thiên Huyễn Yêu Vương nhảy đi ra: " Bổn vương nơi này có Vong Xuyên Quân, có Hỗn Nguyên Thiên Quân, còn có một tòa Cửu Trọng Bảo Tháp thiên hạ vô địch, cho dù là Ma Tôn tự mình tới cũng không có hữu dụng, huống chi là các ngươi mấy ma tộc vô dụng, bây giờ, các ngươi còn không bó tay chịu trói sao?"
Ác Ma Thành Chủ thở dài, chậm rãi cúi đầu xuống, hắn mặc dù muốn chiến, nhưng cũng biết rõ, lần này là không còn cơ hội nữa.
Tiểu Quan siết chặt nắm tay, nói giọng khàn khàn: " Thiên Huyễn, ta chỉ còn lại có bốn thành công lực, ngươi dám theo ta đánh một trận không?"
Thiên Huyễn Yêu Vương nhất thời cười ha ha: " Vạn Yêu Vương, bao nhiêu năm nay công lực của ngươi chẳng những bị giảm đi, cả đầu óc cũng bị hồ đồ sao? Những bang thủ bổn vương xếp đặt lại không dùng, dựa vào thứ gì đấu tay đôi với ngươi?" Hắn còn không quên quay về phía mỹ nữ bên người tà tà cười: " Bảo bối, có đúng hay không?"
Mỹ nữ rắn rết lạc lạc cười, mặc dù không nói lời nào, nhưng cặp mắt diễm lưu quét một vòng lên mặt Tiểu Quan, lộ ra vẻ mặt chán ghét, giơ lụa mỏng che mặt.
Tiểu Quan cả giận nói: " Tiện nhân, một ngày nào đó, lão tử sẽ làm cho ngươi hối hận!"
Mỹ nữ kia càng cười đến toàn thân run rẩy, không ngờ dám đưa tay xua xua lên mặt, ý tứ kia thật quá rõ ràng: Ngươi đúng là ngu ngốc.
Tiểu Quan phát ra tiếng hống như dã thú, thân hình có chút cúi xuống, một chân đã nâng lên, muốn tiến hành công kích cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, đã có một bàn tay phía sau bắt được cánh tay hắn: " Tiểu Quan, để cho ta tới."
Tiểu Quan chậm rãi quay đầu lại, trầm giọng nói: " Khai ca?"
Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, cả người bỗng nhiên chợt thoải mái, hắn đi tới trước mặt Tiểu Quan, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Quan: " Yên tâm, hôm nay ta sẽ cho ngươi một công đạo."
Hắn có chút nghiêng đầu qua, nhìn thấy Hỗn Nguyên Thiên Quân, Vong Xuyên Quân, Thiên Huyễn Yêu Vương phía trước, mỉm cười: " Muốn chúng ta bó tay chịu trói sao…" Hắn chậm rãi giơ lên một ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy: " Các ngươi…còn không xứng!"
Hỗn Nguyên Thiên Quân nhanh nhíu mày, quay đầu hỏi: " Thiên Huyễn, đây là ai?"
Thiên Huyễn Yêu Vương khinh miệt nói: " Người này được xưng ma giới đệ nhất ma luyện sư, thủ pháp luyện khí nhất lưu, còn thực lực…hừ hừ."
Hỗn Nguyên Thiên Quân còn không yên tâm, truy hỏi: " Hắn có thể có chỗ dựa nào?"
Vong Xuyên Quân cười lạnh: " Chúng ta vốn đang muốn đối phó Ma Tôn, thì còn sợ gì chỗ dựa đó. Bổn quân hồi tháng trước từng thi triển thủ đoạn đánh cho hắn chết khiếp, người này thực lực thấp kém to gan lớn mật, thiên quân không cần để ý tới."
Hỗn Nguyên Thiên Quân lúc này mới yên lòng, gật đầu nói: " Được, chúng ta động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Bên kia, Tiểu Khai so với bọn họ còn trấn định, nghiêng nghiêng quay đầu nói: " Tiểu Quan, người nơi này, ngươi hận nhất người nào?"
Tiểu Quan cười khổ nói: " Khai ca, đừng nháo nữa, nếu ta có thực lực, tự nhiên đầu tiên giết tiện nhân kia, rồi giết tên vương bát đản Thiên Huyễn, nhưng Cửu Trọng Bảo Tháp…Ai, không phải ta nhụt chí, mặc dù ma công của ta có nguyên vẹn, chưa chắc đã có thể ngăn cản."
Tiểu Khai gật đầu nói: " Được, vậy trước hết giết chết tiện nhân kia."
Hắn sờ tay vào lỗ tai, đã lấy ra Định Thiên Côn, đặt trong tay có chút nhoáng lên, dài thành hai thước, cầm trong tay vừa vặn thích hợp, cây côn vung lên trong tay hắn, nhất thời hào quang muôn màu chói rực, Hỗn Nguyên Thiên Quân trời sinh cẩn thận, nhất thời lắp bắp kinh hãi, nói: " Hình như là thần khí."
Vong Xuyên Quân " xuy" cười: " Thần khí đúng là thần khí, nhưng uy lực cực kém, mấy tháng trước hắn cầm côn này lại bị tiểu nha đầu của Bá Cách gia tộc đuổi giết khắp nơi, bổn quân từng ở phía sau quan sát qua."
Lời mới nói tới đây, đã nhìn thấy tiểu tử ở đối diện huy côn bay nhanh vọt tới, hướng mỹ nữ bên người Thiên Huyễn Yêu Vương đập xuống một gậy, miệng quát: " Tiện nhân, dám hại huynh đệ ta, còn không để mạng lại!"
Thiên Huyễn Yêu Vương thở dài, trong lòng còn sinh ra một chút cảm khái: " Ai, mấy sinh linh ma tộc cấp thấp này, quả nhiên đầu óc không tốt, vừa đánh ra, thực nghĩ là bản thân mình là chúa cứu thế sao?"
Trong lòng vừa nghĩ, hắn thuận tay phát ra một đạo ma khí, trong miệng trêu chọc nói: " Bảo bối, bổn vương bảo vệ nàng."
" Đại vương, người ta sợ lắm nga…" Thanh âm mỹ nữ đến đây đã dứt ngang, Định Thiên Côn gõ xuống tới, phảng phất như gậy nung đỏ đập vào đầu trâu, dễ dàng xuyên thủng ma khí của Thiên Huyễn Yêu Vương, lại xuyên thủng ma khí của mỹ nữ, nhẹ nhàng đập lên đầu của mỹ nữ.
" Vèo." Đầu lâu điên đảo chúng sinh kia phảng phất như quả dưa tây vỡ tung, chất lỏng dịch thể niêm niêm hồ hồ văng đầy đất, vài viên ma châu nho nhỏ từ trong đầu ả bay lên trời, còn chưa bay ra nửa thước, bỗng nhiên trong đầu cây côn chui ra một cỗ khí thể màu đen, hướng ma châu kia " ngao ô" một ngụm, nhất thời đem ma châu nuốt chửng, mấy vị cao thủ nhìn thấy rõ ràng, đoàn hắc khí kia rõ ràng là một con rồng đen nho nhỏ.
" Như thế nào?" Khóe miệng Tiểu Khai cong lên, hướng về ba vị cao thủ cười hắc hắc, trên gương mặt bình thường kia bỗng nhiên xẹt qua một tia sát khí dày đặc hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.