Vong Xuyên Quân hai tay triển khai, trong phòng cuồng phong phát tác, hắc long đồ án sau lưng lại hiện lên, thanh âm lạnh như huyền băng: " Đêm nay ta đi tìm ái thiếp của ta, nhưng phát hiện nàng ta không có trong cung, ta tới tìm ngươi, nhưng phát hiện ngươi ấp a ấp úng có tật giật mình, ta vốn định tín nhiệm ngươi, nhưng trên quần áo ngươi không ngờ lại có hương vị của ái thiếp ta, ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?"
Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, miễn cưỡng cười nói: " Đơn giản chỉ là một sự trùng hợp mà thôi."
" Trùng hợp?" Vong Xuyên Quân tiếng cười càng lạnh, ánh mắt hốt nhiên vừa chuyển, ánh mắt dừng lại ngay trong hồ nước, bàn tay hắn đánh ra, khẽ quát một tiếng: " Đi ra!"
Nước trong hồ ầm ầm vang lên, kích động nhộn nhạo bắn ra, đem cả phòng toàn bộ ướt đẫm. Lộ ra đáy ao khiết tịnh, thực hiển nhiên trống không không có vật gì.
Vong Xuyên Quân có chút sửng sốt, nhẹ nhàng " di" một tiếng.
" Sư huynh, ta nói rồi đây chỉ là một sự trùng hợp." Tiểu Khai đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nước trong hồ làm ướt cả người hắn ướt đẫm, nhưng cũng đem mùi trên quần áo hắn hoàn toàn hòa tan.
" Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy!" Ánh mắt Vong Xuyên Quân lại chuyển, rơi xuống trên chiếc giường lớn, nhíu mày nói: " Chăn mền chạy đi đâu rồi?"
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Thời điểm ta tiến đến, trên giường đã không có chăn mền."
" Nói năng bậy bạ!" Vong Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/1448975/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.