Trong khu rừng xanh um tươi tốt, ve sầu kêu râm ran không ngớt.
Ánh hoàng hôn mùa hè phủ khắp sườn núi, rọi vào căn phòng cờ tĩnh lặng.
Cửa sổ sát đất ngăn cách âm thanh ve kêu ồn ào bên ngoài, trong phòng chỉ còn tiếng đặt cờ vang lên từng chặp.
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô gái trước mặt — người không lâu nữa sẽ kết hôn với mình — rồi cất giọng tò mò hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Cô biết, nếu mình không lên tiếng, e là sau khi cô rời đi, đối phương cũng chẳng phát hiện ra cô từng đến.
"Tôi đang đánh cờ với người khác." Thương Thời Thiên chia một chút sự chú ý cho Vệ Dĩ Hàm, nhưng tâm trí vẫn tập trung vào bàn cờ.
Vệ Dĩ Hàm nhìn quanh, nói: "Ở đây đâu có ai."
Thương Thời Thiên chỉ vào đầu mình: "Người đó ở trong này."
Vệ Dĩ Hàm càng thêm hứng thú: "Trên bàn không có cờ trắng, cô biết đối thủ sẽ đi nước nào sao?"
"Chỉ cần từng đi qua thì sẽ không quên."
"Vậy có tính là chơi cờ mù không?"
Thương Thời Thiên không bị quấy rầy mà khó chịu, cô mỉm cười đáp: "Không tính."
Sau này, Vệ Dĩ Hàm mới biết, sau mỗi ván cầm quân đen mà thua, Thương Thời Thiên đều sẽ tự mình tái hiện lại ván đấu.
Cô không cần quân trắng, quân đen chỉ để tiết kiệm thời gian suy nghĩ và giúp cô nhanh chóng sắp xếp lại tư duy.
Nếu phá được thế cờ, cô sẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ.
Nếu chưa thể phá, cô sẽ ghi lại ván cờ, chờ lần sau tiếp tục suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058922/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.