Chương trước
Chương sau
Như vậy, anh biết Đồng Y Mộng vừa rồi muốn hại Nini sao?

Anh khẳng định là nhìn đến, nếu không đã không cản giúp Nini!

Coi như anh có chút lương tâm, có phần tình yêu!

Nini cũng không uổng công thích anh.

Dáng vẻ nho nhỏ, cẩn thận từng chút đem đường cát trắng rắc lên làn da bị phỏng đến đỏ bừng của anh.

Hiệu quả giống như trước đây, rất nhanh liền không đau rồi.

Phương pháp này khẳng định là theo mẹ mình học.

Đường Hạo Nam ánh mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô bé, từ đầu đến cuối không để ý Đồng Y Mộng ở một bên bụm má, vừa khóc vừa nói với anh.

Thấy Đường Hạo Nam đối Đồng Y Mộng không hề phản ứng, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng không hiểu sao liền vui sướng dễ chịu rất nhiều.

"Chú còn đau nữa không?" Nini nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt to đen tuyền nhìn anh, ít đi dáng vẻ vui vẻ hoạt bát trước kia, hơn vài phần tinh tế mà một cô gái nên có, bộ dạng quan tâm kia, căn bản không giống một đứa nhỏ mới chỉ ba bốn tuổi.

Cô bé nhu thuận có hiểu biết như vậy, cùng Hạ Nhất Nhiễm lúc còn nhỏ, quả thực không khác gì lắm.

"Không đau." Anh cứng ngắc trả lời, đã bao lâu không được quan tâm như vậy rồi? Cho dù là một đứa bé.

Ngại Đồng Y Mộng vẫn còn ở đây, anh không thể cùng Nini có quá nhiều thân mật.

Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Đồng Y Mộng, lúc này mới nhớ tới vừa nãy cô ta bị Hạ Nhất Nhiễm đánh, nhìn cô ta bụm mặt, cố ý làm bộ như mảnh mai bất lực ở kia cảm thấy được cực kỳ ghê tởm, khiến người ta buồn nôn.

Trước kia tại sao lại chịu được người phụ nữ thích giả bộ Bạch Liên hoa này chứ?

Có lẽ, bệnh chung của đàn ông chính là, thích phụ nữ biết làm nũng, mảnh mai, đối chính mình ngoan ngoãn phục tùng đi?

Đường Hạo Nam anh trước kia cũng không ngoại lệ.

"Anh Hạo Nam... Em thật sự không phải cố ý..." Đồng Y Mộng ủy khuất nhìn Đường Hạo Nam.

"Mộng Mộng! Anh tin tưởng em không phải cố ý! Chúng ta trở về đi!" Đường Hạo Nam nhìn cô ta, trầm giọng nói, giọng rất lớn, Hạ Nhất Nhiễm ở một bên nghe được rõ ràng, tim, không hiểu sao chùng xuống.

Ngực đột nhiên nổi lên một luồng lửa giận, cô nhìn sang Đường Hạo Nam, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Đường Hạo Nam cũng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, "Cô ấy đã vô duyên vô cớ bị em đánh một cái tát, em còn muốn như thế nào nữa?"

Anh nói xong, lôi kéo cổ tay Đồng Y Mộng, kéo cô ta đi.

"Chú!" Nini lúc này cũng tức giận, lông mi đen tuyền nhướng lên, rất tức giận, không muốn nhìn đến anh nắm tay cái dì kia!

Đường Hạo Nam nhìn mắt tiểu Nini, trái tim thắt lại, vẫn lại là mặt không chút thay đổi xoay người, kéo Đồng Y Mộng, nhanh chóng rời đi.

Khi Đồng Y Mộng quay đầu, đắc ý nhìn mắt Hạ Nhất Nhiễm, chọc Hạ Nhất Nhiễm tức đến nỗi hai đấm nắm chặt.

Nini thấy bọn họ đi xa, mím môi, dáng vẻ như sắp khóc, "Không được khóc! Ai bảo con không nghe lời lại chạy loạn như vậy hả?! Con còn chạy loạn như vậy, mami không cần con nữa!"

Hạ Nhất Nhiễm vốn trong lòng đã có lửa giận, nhìn con gái mình dính Đường Hạo Nam như thế, trong lòng cô tức giận, nhất thời nhịn không được, nói nặng lời rồi!

Tiểu bảo bối nghe mẹ nói như vậy, nước mắt ủy khuất ở trong hốc mắt đảo quanh, cúi thấp đầu, vẫn lại là cố nén không khóc.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn con gái như vậy, đột nhiên đau lòng một trận, "Nini, mami vừa rồi không phải cố ý, ngoan... Đừng buồn..." Cô ngồi xổm người xuống, đem con gái ôm lấy, Nini ghé vào trên bờ vai cô, không nói gì, cũng không có khóc.

Cô ôm Nini đứng lên, vừa đi vừa dỗ dành, ra khỏi nhà hàng.

...

Nini về đến nhà, liền nhốt mình ở trong phòng, không khóc không quậy, cầm bút vẽ ngồi ở bàn học vẽ tranh.

Hạ Nhất Nhiễm rỗi rãnh liền trốn ở cạnh khe cửa, vụng trộm nhìn một chút, thấy tiểu bảo bối an an tĩnh tĩnh như vậy, cô cũng an tâm rồi.

Mỗi lần nhìn đến Nini cực kỳ thích, cực kỳ ỷ lại Đường Hạo Nam, cô cũng rất tức giận đến phát hỏa, thật giống như thấy được chính mình khi còn nhỏ, cũng là thích anh, ỷ lại anh như vậy.

Nếu thời gian có thể quay lại, cô khẳng định sẽ không muốn đến gần cái người đàn ông mang đến cho chính mình nhiều đau khổ như vậy, gần như đã hủy đi cả đời cô!

Nhưng mà, quá khứ, cuối cùng cũng không cách nào quay lại!

Những bi thảm đã trải qua, chỉ có thể cam chịu số mệnh!

Nhưng mà, cô không thể lại để cho con gái mình đến gần Đường Hạo Nam cặn bã kia, cho dù anh sẽ không thương tổn Nini, bên cạnh anh còn có một Đồng Y Mộng!

Chưa từng quên Đồng Y Mộng tại nhà hàng ném cho cô ánh mắt đắc ý, người phụ nữ này, vĩnh viễn không buông tha việc tổn thương cô!

Đường Hạo Nam ngồi trên ban công ở căn hộ, phơi nắng chiều, Đại Hoàng trung thành nằm canh gác bên cạnh, Đại Hoàng nằm bò, cằm dán trên mặt đất.

Tay trái của Đường Hạo Nam nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu Đại Hoàng, "Bọn tao hôm nay lại thấy mặt, về sau cô ấy cực kỳ khinh bỉ nhìn tao, ánh mắt như muốn thiêu đốt người... Cô ấy dù sao cũng sẽ nói tao không tin cô ấy, nhưng mà cô ấy, cũng vẫn gạt tao đó thôi! Nếu cô ấy nói cho tao biết sự thật, tao có thể không tin sao?"

Anh nói hết ủy khuất trong lòng với Đại Hoàng, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hạ Nhất Nhiễm khinh bỉ anh, dáng vẻ châm chọc anh.

Trước kia, anh ở trong mắt cô, luôn luôn tràn ngập quyến luyến.

"Cũng tại tao, chưa từng cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, cho nên, cô ấy mới không tin tưởng tao. Trách tao... Trách tao..." ANh cười khổ thì thầm.

Càng ngày càng tin tưởng, toàn bộ chuyện trên đời, đều có nhân quả báo ứng.

Cùng cô kết hôn bốn năm, anh một mực nhục nhã cô, lạnh nhạt với cô, hiện tại, đến phiên cô coi thường anh rồi!

Nhưng khi đó, ở trong lòng anh vẫn lại là để ý cô.

Cô bây giờ, không một chút tình yêu dành cho anh!

Anh từ từ nhắm hai mắt, đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn, trong đầu tất cả là những chuyện tốt đẹp trước kia của bọn họ, hồi ức ngắn ngủi...

Kỳ thật, những thứ hồi ức này mới đúng càng đả thương người, mỗi lần nhớ tới, đều như dao nhọn khoét trái tim anh!

Nhưng mà, anh vẫn muốn nhớ đến, nhớ không biết mệt.

Những cái này, là một phần trong tình yêu của anh cùng cô, đầy đủ trân quý nhất.

...

Sân thượng

Đường Hạo Nam đưa lưng về phía Lục Ngộ Hàn, đứng ở bên cạnh sân thượng, ánh mắt anh rơi vào đường chân trời xa xôi đằng kia.

Mùa xuân Sùng Xuyên đã lặng yên tới, nhưng lòng của anh lại vẫn ở lại trong mùa đông giá lạnh kia.

"Chuyện Đồng Y Mộng sao chép, là con ở phía sau giở trò đúng không?!" Lục Ngộ Hàn đi tới hai bước, hướng bóng lưng anh chất vấn.

Khóe môi Đường Hạo Nam cong lên, xoay người đi, "Đầu óc tôi bị úng nước sao? Sẽ lnàm hư vậy à?" Anh châm chọc hỏi lại, toàn thân anh mặc Tây phục đen, dáng người xem ra cực kỳ thon dài, so với trước kia gầy đi rất nhiều!

Lục Ngộ Hàn có đôi khi rất thông cảm cho Đường Hạo Nam, nhưng, người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

"Không phải chính con thì là người nào?! Bộ áo cưới kia chính là con để cho Vivian thiết kế!" Lục Ngộ Hàn chắc chắn nói, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ u ám, thật sự không hiểu được, anh rõ ràng ở sau lưng yên lặng giúp Hạ Nhất Nhiễm, tại sao vẫn còn cùng Đồng Y Mộng quấn cùng một chỗ?!

Lục Ngộ Hàn ơi Lục Ngộ Hàn, đã xuất ngũ nhiều năm như thế, tạo sao lại vẫn liệu sự như thần?!

"Lục tổng, tôi còn vẫn luôn không rõ, tại sao ngài lại sợ tôi như thế?! Ở bên cạnh cô ấy đã lâu như thế, còn không nắm được tới tay! Có phải ghét bỏ cô ấy là người đàn bà dâm đãng rồi hay không?!" Đường Hạo Nam tránh đi cái đề tài kia, đối Lục Ngộ Hàn tà tứ châm chọc, vẻ mặt cười nhạo, dáng vẻ gợi đòn!

"Đường Hạo Nam! Nhiều năm như thế, sao con vẫn nói cô ấy như thế?! Con mẹ nó thật hết thuốc chữa rồi!" Lục Ngộ Hàn xông lên trước, túm lấy cổ Đường Hạo Nam, tức giận quát to.

Anh chịu không được nhất chính là người khác nói Hạ Nhất Nhiễm một câu không tốt.

"Tôi tại sao phải có thuốc chữa? Người còn muốn chữa tôi cái gì đây? Đừng nói người nghĩ muốn tác hợp tôi cùng Hạ Nhất Nhiễm! Thôi đi! Đã là người phụ nữ có hai đời chồng, Đường Hạo Nam tôi khinh thường... Hự!" Nói còn chưa nói xong, Lục Ngộ Hàn liền thưởng anh một quả đấm!

Đường Hạo Nam ăn đau, kêu một tiếng, thân thể lảo đảo, dựa lưng vào bên cạnh sân thượng.

Anh không kiềm chế được nhìn Lục Ngộ Hàn, khóe miệng nhếch lên, cong ngón trỏ tay phải lại, lau mạnh máu tươi nơi khóe miệng.

"Ban đầu ta còn tưởng rằng con là yêu cô ấy, nên mới yên lặng trợ giúp cô ấy, hiện tại, ta phát hiện mình sai lầm rồi! Con mẹ nó vẫn là ngu ngốc như trước! Đường Hạo Nam! Ta nói cho con biết, ta hiện tại bắt đầu theo đuổi cô ấy!" Lục Ngộ Hàn lạnh giọng nói, tim Đường Hạo Nam, kịch liệt bị xé rách.

"Cậu không ghét bỏ cô ấy kết hôn hai lần, à không, sắp là ba lần nhỉ, vậy thì đi đi, còn tưởng rằng tôi cướp đoạt với cậu sao? Tôi cũng không thèm!" Vẻ mặt anh tà tứ, buồn bã nói.

Lục Ngộ Hàn cố nén kích động lại muốn đánh anh, xoay người đi tới!

Ở trong lòng Đường Hạo Nam, Lục Ngộ Hàn là đối tượng Hạ Nhất Nhiễm tương lai nên chọn.

Anh thành thục, cơ trí, trầm ổn, lại cực kỳ săn sóc, quan trọng là, vẫn yêu cô ấy như vậy. Nếu tương lai bọn họ bên nhau, nửa đời sau của cô nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc.

Nghĩ vậy, tim đột nhiên liền đau, đầu cũng rất đau, hai tay vỗ huyệt Thái Dương đỡ lấy đầu mình, một cảm giác choáng váng đánh úp lại, thân thể của anh loạng choạng, cố dựa vào sân thượng, chính mình mới có thể ổn định thân thể.

...

Hạ Nhất Nhiễm thành công đoạt một đơn hàng lớn của công ty Tần Mục!

Cực kỳ vui vẻ, lại còn tổ chức tiệc tối thành lập công ty, tổ chức họp báo tuyên bố, mạnh mẽ tuyên bố tập đoàn Hưng Á tiến quân thị trường Trung Quốc Đại Lục!

"Vivian?" Hạ Nhất Nhiễm từ toilet đi ra, nhìn đến một bóng lưng phụ nữ cực kỳ quen thuộc.

"Hạ tổng!" Vivian xoay người, nhìn thấy cô, vui mừng kêu hô.

Chỉ chốc lát sau, hai người phụ nữ sự nghiệp thành công, ngồi ở một góc trong nhà hàng của khách sạn.

Các cô giống người bạn cũ đã lâu không gặp vui vẻ trò chuyện.

"Lần trước chuyện tác phẩm của cô bị sao chép, hiện tại tiến triển ra sao rồi?" Hạ Nhất Nhiễm nhìn người phụ nữ đối diện, tuổi trung niên tóc đen gọn gàng ngang vai có khí chất cùng hàm dưỡng, quan tâm hỏi.

Vivian mỉm cười, "Tiến triển cực kỳ thuận lợi, cái người tên Đồng Y Mộng kia, cô ta vậy mà còn không biết xấu hổ kiện tôi phỉ báng! Tôi mấy năm nay, đối nhân xử thế kỳ khiêm tốn, vẫn ru rú trong nhà đang tìm linh cảm, vốn rất muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, biết bị sao chép, cũng không kích động quá lớn. Là tôi chịu sự ủy thác của người bạn kia mới ra mặt!"

Vivian uống một hớp quả trà, nhìn cô, êm tai nói tới.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, "Người bạn kia, chính là người mời cô thiết kế bộ áo cưới kia sao?" Cô nghi hoặc hỏi.

Hai tròng mắt Vivian nhìn cô ngồi đối diện liếc mắt một cái, ánh mắt có phần phức tạp, "Đúng vậy, người bạn kia của tôi, anh ấy thật sự không dễ dàng tha thứ được chuyện bộ áo cưới bị người ta sao chép! Đây là tâm ý của anh ấy với vợ mình, nhiều năm như thế, anh ấy vẫn trân quý, lúc anh ấy tìm tôi thiết kế đã nói, anh ấy vẫn nợ vợ mình một bộ áo cưới! Xin nhờ tôi, dù như thế nào cũng cần phải thiết kế ra một bộ áo cưới có một không hai!"

Trong giọng của Vivian lộ ra một tia cảm tính, nhìn Hạ Nhất Nhiễm đối diện lông tóc không tổn hao gì, trong lòng ít nhiều vẫn rất vui mừng vì Đường Hạo Nam.

Chỉ là, nhận được sự nhờ cậy của Đường Hạo Nam, cô không thể nói cho Hạ Nhất Nhiễm, người bạn kia chính là Đường Hạo Nam!

"Người đàn ông thâm tình như vậy, trên đời này thật hiếm có!" Hạ Nhất Nhiễm cảm khái, Vivian cười cười, gật đầu lại lắc đầu.

"Kỳ thật rất nhiều người, xem ra lãnh khốc vô tình, trên thực tế lại đối với nửa kia của mình dụng tình sâu vô cùng! Người bạn này của tôi chính là như vậy!" Vivian mang theo ám chỉ nói, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, cái hiểu cái không, nhưng cô hoàn không liên tưởng đến Đường Hạo Nam...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.