Chương trước
Chương sau
Chó, là người bạn trung thành của con người, Đường Hạo Nam kiên nhẫn tắm rửa cho Đại Hoàng mới đón từ bệnh viện thú cưng trở về. Nó là một con chó lông vàng thuần chủng, năm nay sáu tuổi, trước đó không lâu bệnh nặng một trận, hai ngày nay mới xuất viện.

Lúc giúp nó tắm rửa, nó vẫn không nhúc nhích, cực kỳ nghe lời.

Đại Hoàng là quà sinh nhật Hạ Cận Nghiêu tặng cho anh, khi đó, anh cả ngày sống mơ mơ màng màng, Hạ Cận Nghiêu nói, để một con vật sống ở bên cạnh bầu bạn với anh, có lẽ sẽ tốt chút.

Lúc ấy anh cực kỳ bài xích con chó này, cũng nhớ rõ trước từng bị chó của Tô Tiểu Quả cắn qua.

Không có để ý nó, nhưng lúc đó con chó lông vàng nhỏ này, cả ngày ở bên cạnh anh cọ cọ làm nũng lấy lòng, thời gian một tuần, đói đến da bọc xương, gần như hấp hối, sau đó, anh mới tỉnh táo lại, bón cho nó ăn, mang nó đi khám bệnh, mới từng chút tốt lên.

"Mày cũng thật hạnh phúc, còn có đại tổng tài như tao hầu hạ mày!" Đường Hạo Nam cầm vòi hoa sen cọ rửa bộ lông cho Đại Hoàng, dùng bàn chải chà bộ lông của nó, Đại Hoàng cực kỳ hưởng thụ híp mắt, lúc này, nghe xong Đường Hạo Nam nói, lại vẫn liếm liếm mu bàn tay anh.

"Tao thật là sống được còn không bằng một con chó." Đường Hạo Nam đột nhiên cảm khái nói.

Sấy khô bộ lông cho Đại Hoàng xong, chính mình cũng đi tắm rửa một cái, lại đi nấu bát mỳ, đến thịt bò cũng chưa lấy, chẳng muốn làm, chỉ chốc lát sau, tại vị trí cửa sổ căn hộ kia, anh ngồi trên ghế sofa ăn mỳ, cách đó không xa, Đại Hoàng nằm bò trên đất ăn thức ăn của nó.

Một người một chó, nghe nhạc, ăn thức ăn của mình, bên cạnh sofa là trống rỗng.

Mấy năm nay, luôn thường như vậy.

Ăn cơm xong, anh từ trong cái túi lớn ở phòng khách lấy ra bộ áo cưới kia, đem vào nhà vệ sinh, giặt sạch một lần, lại treo lên, cầm theo bàn ủi, từng chút ủi khô, vuốt lên nếp uốn.

"Đại Hoàng! Đẹp đúng không? Mày đấy, hôm nay rất có phúc được thấy đó!" Đường Hạo Nam nhìn Đại Hoàng ngồi ngay ngắn tại cửa sổ nhìn trời mưa bên ngoài, lớn tiếng nói, Đại Hoàng quay đầu, giống như không nguyện phản ứng đến anh vậy, nhìn anh một cái, lại quay đầu rồi.

"Mày đấy, đến mày cũng muốn cắt đứt với tao sao? Không sao, Nini thích tao!" Đường Hạo Nam giống lầm bầm lầu bầu, cười nói.

Nini...

Đã rất nhiều ngày không gặp được cô bé, Hạ Nhất Nhiễm không muốn nhìn đến anh, cho nên, anh không xuất hiện.

Ngón tay xoa đường viền hoa trên áo cưới, đầu ngón tay lưu chuyển vô hạn nhu tình.

Trong đầu đột nhiên hiện ra ảnh cưới của cô cùng chồng sau của mình, ngực hung hăng đau thắt lại, một cỗ phiền muộn tự nhiên nảy sinh, anh đột nhiên chạy đi thư phòng, lấy điện thoại ra, còn cả máy tính, mở ra tấm hình vẫn được anh trân quý cất giữ trong điện thoại kia.

Mấy năm nay, mỗi khi đổi điện thoại mới, tấm hình này đều sẽ được anh giữ lại.

Ảnh chụp người con gái mặc áo cưới xuất hiện tại trên màn hình, "Vẫn là bộ áo cưới này đẹp mắt nhất!" Ánh mắt anh tham lam nhìn cô trên ảnh chụp, khàn giọng nói.

"Em là của anh!" Đường Hạo Nam nhìn hình ảnh Hạ Nhất Nhiễm mặc áo cưới màn hình trên máy tính, bá đạo nói!

Chỉ chốc lát sau, trên màn hình xuất hiện một tấm hình cưới khác, người con gái phóng khoáng tao nhã, người đàn ông đẹp trai thành thục, cực kỳ đăng đối hoàn mỹ một đôi...

Đường Hạo Nam khóe miệng nhếch lên.

Cảm thấy anh cùng cô mới là xứng đôi nhất, chính là trời sinh một đôi.

Nhưng mà...

Những thứ này chẳng qua là anh ảo tưởng mà thôi, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã bị anh đánh mất, hoặc là, bị anh đuổi đi.

Cô nói chẳng muốn trả thù anh, kỳ thật, đã xem như trả thù rồi.

Cô không thích anh, cái sự thật này chính là sự trả thù lớn nhất với anh!

Cô gửi tới ảnh nóng của Đồng Y Mộng cùng Đường Hạo Thăng, anh tin, cũng âm thầm theo dõi qua Đồng Y Mộng, là sự thật, rồi sau đó, một loạt chuyện thực nổi trên mặt nước.

Bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện, thì ra chính mình là có nhiều ngu xuẩn đến vậy.

Thì ra cô mới là người thật sự yêu anh!

Không có đi níu kéo lại nữa, anh là một người tự mình hiểu mình, đương nhiên biết, chính mình đã không có tư cách!

Anh hiện tại, chờ kéo Đồng Y Mộng cùng nhau xuống Địa ngục, nhưng trước đó, nhất định sẽ giúp cô xây lên một con đường thẳng hướng đến hạnh phúc, tiền đồ tươi sáng!

Nước mắt chảy xuống, màn hình máy tính mơ hồ, lòng đang hung hăng quặn đau, nghĩ đến sau này chỉ có yên lặng, nhìn cô hạnh phúc, tim đã đau đến hít thở không thông.

Đêm nay, anh lại uống thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ!

...

Đồng Y Mộng thanh danh mất hết, truyền thông tại trắng trợn đưa tin chuyện này, mấy ngày qua đi, lại vẫn một mực đứng đầu trên các diễn đàn, Đồng Y Mộng cực kì kỳ quái, Đường Hạo Nam dùng quan hệ áp chế chuyện này, tại sao lại vẫn...

Nhất định là Hạ Nhất Nhiễm giở trò quỷ!

"Anh Hạo Nam... Anh nói xem, có phải rõ ràng có người ở phía sau tính kế em hay không? Anh dùng quan hệ ép tin tức xuống, nhưng một chút cũng không áp chế được, em nghe nói... Nghe nói Vivian cùng Nhiễm Nhiễm là bạn tốt, có thể là bọn họ liên hợp lại... Hay không?" Đồng Y Mộng mang theo vẻ thăm dò nói ra, lén lút quan sát sắc mặt Đường Hạo Nam, sợ anh hoài nghi cô ta có tâm cơ.

Đường Hạo Nam đặt chén trà xuống, nhíu mi.

"Nhờ em nhắc nhở như thế, anh ngược lại là nghĩ tới, bọn họ trước kia hình như là bạn tốt!" Đường Hạo Nam theo Đồng Y Mộng mà nói.

Đồng Y Mộng trong lòng mừng rỡ, "Em biết, cô ấy khẳng định sẽ không bỏ qua cho em, anh Hạo Nam, tai nạn xe cộ năm đó, em cũng là người bị hại, mà còn là bị cô ấy đẩy một cái! Tại sao cô ấy lại đuổi tận giết tuyệt em như vậy chứ?" Cô ta khóc hỏi.

Đường Hạo Nam hừ lạnh, "Mộng Mộng, em đừng lo lắng, người tốt ắt có hảo báo, vụ kiện cáo này, chúng ta nhất định sẽ thắng, chính trực không sợ gian tà!"

Cái gì chính trực không sợ gian tà!

Đồng Y Mộng trong lòng cực kỳ khẩn trương, cô ta vốn là là sao chép...!

Chỉ là không nghĩ tới, bộ áo cưới kia vậy mà vẫn còn, năm đó chẳng qua là ở cửa hàng áo cưới của Vivian nhìn nhiều vài lần, không nghĩ tới, nó lại vẫn "Khoẻ mạnh"!

Hạ Nhất Nhiễm mang Nini đi vào nhà hàng ăn cơm, từ xa liền thấy được Đồng Y Mộng cùng Đường Hạo Nam, bọn họ ngồi ở vị trí cửa sổ, đang ăn cơm.

Nini mắt sắc phát hiện Đường Hạo Nam, vội vàng muốn chạy đến, bị Hạ Nhất Nhiễm giữ chặt, "Nini! Con nếu lại không nghe mami nữa, chúng ta hôm nay sẽ không ăn sủi cảo tôm nữa!"

Hạ Nhất Nhiễm buồn bực nói, Nini cong lên miệng nhỏ, ủy khuất nhìn mẹ.

"Ngoan, nghe lời đi!" Hạ Nhất Nhiễm giọng dịu lại đôi chút, nhìn vẻ mặt mất mác của cô bé, ôn nhu dỗ dành.

Nini không tiếp tục tùy hứng, ngoan ngoãn ngồi lên ghế dựa.

Lúc ăn cơm, tiểu bảo bối luôn thường nhìn lén Đường Hạo Nam.

"Mami, tại sao người không thích chú?" Tiểu Nini vểnh môi hỏi.

Đừng nhìn bình thường cực kỳ hoạt bát đại lượng, thật ra tiểu nha đầu tâm tư rất tinh tế.

"Không thích chính là không thích, không có vì cái gì." Hạ Nhất Nhiễm nói xong, nhìn ngoài cửa sổ, cũng thật sự là châm chọc, Đồng Y Mộng đều đã tiếng xấu lan xa, Đường Hạo Nam này đối với cô ta lại vẫn quyết một lòng.

Nini sợ mẹ tức giận, không dám hỏi lại.

Ăn vào một nửa, bụng Hạ Nhất Nhiễm không thoải mái, đi toilet, không quên đem Nini cũng mang theo, sợ đem cô bé làm lạc mất rồi.

Buồng vệ sinh ngăn cách rất nhỏ, căn bản đứng không được một đứa nhỏ, Hạ Nhất Nhiễm đành phải để cho Nini ở bên ngoài đợi, vừa đi toilet vừa nói chuyện với Nini, đảm bảo cô bé vẫn luôn ở đây.

"Nini, không cần chạy loạn biết không?"

"Mami, con biết!" Nini nói chuyện khi đó, chạy tới cửa toilet, Hạ Nhất Nhiễm mơ hồ cảm thấy được giọng của cô bé đã đi xa, lại lên tiếng gọi, quả nhiên, Nini không có trả lời!

Nini rỗi rãnh liền chạy đi tìm Đường Hạo Nam rồi.

Chú tại sao muốn cùng cái dì khác cùng một chỗ!

Nhưng lại không để ý tới cô bé!

Khi Nini tìm đến vị trí cửa sổ khi đó, nơi đó chỉ còn lại có Đồng Y Mộng một người.

"Daddy của con đâu?" Nini đứng ở đối diện Đồng Y Mộng, tiểu bảo bối thân thể cực kỳ thấp, hai tay của cô bé giữ bên cạnh bàn, vừa vặn lộ ra một đôi mắt vừa lớn vừa tròn.

"Daddy? Ai là daddy con?" Đồng Y Mộng nhận ra Nini, không khách khí hỏi.

"Là chú đẹp trai vừa mới ngồi ở chỗ này chính là daddy của con, mami con đang đi vệ sinh! Dì là ai? Tại sao theo daddy của con cùng một chỗ?!" Nini một chút cũng không sợ Đồng Y Mộng, hai tay nhỏ chống nạnh, xem thường Đồng Y Mộng, lớn tiếng hỏi.

Đứa nhỏ này!

Đồng Y Mộng căm tức, con bé vậy mà cho rằng Đường Hạo Nam là cha mình! Tuổi còn nhỏ như thế, liền biết nói móc người rồi!

"Con đến đây..." Đồng Y Mộng cười nhìn cô bé, ôn nhu nói.

Nini không chút nào sợ hãi đi tới, Đồng Y Mộng xách lên ấm trà người phục vụ mới vừa đưa tới, bên trong là một bình nước sôi nóng bỏng.

"Bạn nhỏ, dì rót nước cho con uống, có được hay không?" Đồng Y Mộng nói xong, liền hướng trong ly rót nước nóng, Nini đang nằm bò ở trên bàn, nhìn cô bé nhỏ da thịt mềm mại nhẵn nhụi, mỹ hảo như vậy, Đồng Y Mộng có kích thích muốn hủy đi.

Đột nhiên nâng ấm trà lên, làm bộ bị phỏng kinh hô, cái tách trong tay hướng Nini hắt đi.

Lúc này, người đàn ông toàn thân mùi thuốc lá đột nhiên xuất hiện, nghìn cân treo sợi tóc, ôm cô bé nhỏ vào lòng, nước nóng trong tách trà có rơi vào mu bàn tay anh, có thấm ướt vạt áo của anh!

Hạ Nhất Nhiễm thất thần ở chỗ không xa, vừa rồi, cô là nhìn Đồng Y Mộng hướng Nini hất nước, may mà Đường Hạo Nam đột nhiên xuất hiện, đem Nini đẩy ra!

"Nini!" Cô hoàn hồn, chạy tới.

"Anh Hạo Nam, anh có làm sao hay không?!" Đồng Y Mộng thấy trên mu bàn tay Đường Hạo Nam một mảnh đỏ bừng, kích động hỏi.

"Bốp!" Lúc này, Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên xuất hiện, không chút khách khí, liền hướng tới Đồng Y Mộng quăng một cái tát!

"Tại sao hắt vào người con gái của tôi?!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng quát, ánh mắt ác độc trừng mắt Đồng Y Mộng, Đồng Y Mộng nửa bên mặt má đã sưng đỏ, in rõ ràng dấu năm ngón tay!

"Tôi, tôi không có...! Tôi là rót nước, nước quá nóng!"

"Cô còn dám nói? Có tin tôi đem CCTV ra cho cô xem lại hay không!" Hạ Nhất Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người nhìn con gái, ai biết, tiểu bảo bối đã đứng ở trước mặt Đường Hạo Nam, "Đường trắng! Dì ơi! Mau đưa con chút đường trắng!"

Nini nhìn người phục vụ, lớn tiếng kêu, một vẻ rất lo lắng.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn con gái hoàn hảo không tổn hao gì, tim cũng yên ổn lại, nhìn Đường Hạo Nam mu bàn tay đỏ rực, có thể thấy được nước vừa rồi có bao nhiêu nóng, anh một người đàn ông da dày thịt béo đều bị phỏng đỏ.

Người phục vụ thực bưng tới đường trắng, Nini để cho Đường Hạo Nam ngồi xuống, ngón tay nhỏ của tiểu bảo bối cầm đường trắng, từng chút nhẹ nhàng hướng mu bàn tay của Đường Hạo Nam thoa lên.

"Như vậy rất nhanh liền không thông đau rồi!" Nini vừa nói xong, vừa thổi hơi, Đường Hạo Nam nhìn cô bé nhỏ trước mắt, đột nhiên, trí nhớ lại quay về trước đây, kia cô còn nhỏ cũng là như thế này, dùng phương pháp giống như vậy, vì phỏng trên cánh tay mình bị làm biện pháp bổ cứu.

Hạ Nhất Nhiễm cũng sợ sệt nhìn một màn này, nhìn con gái nho nhỏ, giống như thấy được chính mình trước kia.

"Anh Hạo Nam... Anh có làm sao hay không? Em thực không phải cố ý, thật là..." Đồng Y Mộng kia kêu khóc, nháy mắt để cho Hạ Nhất Nhiễm từ trong hồi ức hoàn hồn, cô xem hướng Đường Hạo Nam.

Vừa nãy nếu không phải anh, bị phỏng chính là Nini rồi... 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.