Chương trước
Chương sau

Hàn Văn Hạo ăn cơm tối xong, ngồi trên ghế sa lon, cầm hộp điều khiển ti vi nhìn LCD dán tường, không ngừng chuyển đài, sau đó nghe tiếng đóng cửa trong phòng khách, hắn lạnh lùng liếc mắt, nhìn Hạ Tuyết cư nhiên mặc áo thể thao màu hồng mỏng, quần sọt màu trắng, mái tóc xoăn dài đến eo, quấn trên trán rơi xuống.
Hắn giả vờ như không nhìn thấy, vẫn đổi đài!
Hạ Tuyết một thân thơm mát, nhào tới Hàn Văn Hạo, ngồi xuống bên cạnh, hai tay móc vào trong khuỷu tay của hắn, ngọt ngào gọi: "Thân ái. . . . . ."
"Đừng ghê tởm!" Hàn Văn Hạo gỡ tay của cô, ngồi nhích sang một chút, tức giận nói: "Cô cách tôi xa một chút! Cô thích ở chỗ này tới lúc nào, thì ở tới lúc đó! Nhưng đừng phiền tôi! ! Cút xa một chút!"
"Anh không muốn đi tắm à? Không phải anh luôn luôn thích sạch sẽ sao? Anh nhanh đi tắm đi, em gọt trái táo cho anh ăn?" Hạ Tuyết co rụt hai chân lại trên ghế sofa, cả người lại từ từ nhích tới hắn.
"Tránh ra!" Hàn Văn Hạo lập tức đẩy Hạ Tuyết ra, đem hộp điều khiển ti vi để xuống, sau đó một mình đi lên lầu.
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo một mình lên lầu, tròng mắt cô lập tức hơi híp lại, đông đông đông chạy đến phòng bếp, vui vẻ cầm con dao nhỏ, nhanh chóng gọt vỏ một quả táo, đặt trong đĩa sứ, sau đó cầm cái đĩa bước nhanh, đi qua phòng khách, xông lên cầu thang, cũng không gõ cửa, cứ như vậy đẩy cửa vọt vào, không ngờ liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng trước kính toàn thân, cởi áo sơ mi, đang ở trần, cơ ngực hấp dẫn mê người nhìn mình, vẻ mặt không vui nói: "Cô vào phòng của người khác, không cần gõ cửa sao?"
Hạ Tuyết “phốc” cười thành tiếng, cầm quả táo xoay người!
Hàn Văn Hạo hung hăng lườm cô một cái, mặc kệ cô, xoay người, đi vào phòng tắm, “phịch” một tiếng đóng cửa lại!
Hạ Tuyết lập tức xoay người, cười nhỏ, để đĩa táo xuống, sau đó nhanh chóng sắp xếp chăn cho hắn một chút, đem một gối đầu đặt bên trái, một cái khác đặt bên phải, hai tay nắm chặt cái chăn, vung tới phía trước, sau đó nguyên cái chăn nhung thuận lợi nằm ngay ngắn trên giường, chạy như điên ra khỏi phòng, đem cái chăn trong phòng khách ôm vào, trải ra, giống như một đứa bé ngã xuống giường, ngẩng mặt, mắt to trừng lớn nhìn trần nhà màu xanh dương, đột nhiên ngây ngốc cười một tiếng, rồi lại ngớ ngẫn cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo tắm xong, chỉ dùng khăn lông trắng cuốn nửa người dưới, vừa vươn tay quét một vòng tóc ướt đẫm đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Tuyết nằm trên giường của mình, gương mặt cười khúc khích, hắn nhướng mày, tức giận nói: "Tôi đã gặp người không biết xấu hổ, cũng chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy đấy! ! Cô khỏe mạnh nằm trên giường của tôi làm gì? Tối nay ai muốn ngủ với cô ?"
Hạ Tuyết có chút đỏ mặt, lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn hắn, ngọt ngào nói: "Tắm xong rồi hả . . . . . ."
Hàn Văn Hạo cắn răng, mặc kệ người này, xoay người, đi vào trong tủ áo, phịch một tiếng đóng cửa lại, Hạ Tuyết nhảy đến gian phòng trước cửa sổ sát đất, mở một cánh cửa sổ ra, gió lạnh đập vào mặt, cô không nhịn được, run lên một chút, nói: "Lạnh quá!"
Hàn Văn Hạo thay một cái áo len màu xanh dương cổ chữ V, quần tây màu trắng vừa mới đi ra, trong nháy mắt cảm thấy cả căn phòng rét căm căm, hắn sững sờ, nhìn Hạ Tuyết thở dài một hơi, vừa đứng bên cửa sổ, vừa cảm thán nói: "Ôi chao, tối nay có luồng khí lạnh, lạnh quá, lạnh quá a, anh xem gió này, rất lớn rất lớn a! ! Cái chăn trong phòng khách rất mỏng, em đã dời qua hết, đắp một lúc hai cái!"
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm người này da mặt dày vượt quá sức tưởng tượng!
Hai tay Hạ Tuyết lập tức nhét vào trong cánh tay Hàn Văn Hạo, dắt hắn ngồi ở mép giường, cầm quả táo nhìn hắn, vẻ mặt mập mờ nói: "Ăn táo đi! Hai chúng ta cùng ăn, anh cắn một miếng, em cắn một miếng, anh cắn một miếng, em cắn một miếng. . . . . ."
"Thần kinh!" Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa, đẩy tay của cô ra, đứng lên, mặt lạnh đi ra khỏi phòng!
"Anh muốn đi đâu?" Hạ Tuyết ngồi trên giường, có chút lo lắng nhìn hắn!
"Tốt nhất cô một mình ở lại nơi này! Tôi không để ý thứ người như cô, cô không muốn đi, tôi đi! !" Hàn Văn Hạo không nói nữa, đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu, đi qua phòng khách, đi tới trước thang máy, đè xuống mật mã, không ngờ mật mã đã cài đặt lại, hắn liền nhấn 0308, sau đó hắn nghe được nhắc nhở: "Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã, vui lòng nhập lại!"
Ánh mắt hắn căng thẳng, lập tức quay đầu nhìn về phía trên lầu, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết có chút vô tội nhìn mình nói: "Em cảm thấy mật mã đó quá khó nhớ, em tự mình cài lại . . . . . . . . Anh phải cẩn thận nhấn a, nếu nhấn sai, cảnh sát sẽ đến tóm anh nha. . . . . ."
Sau lưng của Hàn Văn Hạo hừng hực lửa giận, hắn không nói gì, xoay người đi lên lầu, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, lớn tiếng nói: "Cô có tư cách gì sửa lại mật mã của tôi ?"
"Anh dùng sinh nhật của em làm mật mã sáu năm rồi, em cũng chưa truy cứu tiền bản quyền với anh đó! Phải biết bản quyền của một diễn viên rất có giá trị! Hả?" Hạ Tuyết có chút đồng tình nhịn cười, nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng, Hạ Tuyết lập tức “a” một tiếng, thoải mái, tự mình “phịch” một tiếng đóng chặt cửa! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.