Chương trước
Chương sau

Hôm nay Hàn Văn Hạo chủ trì cuộc họp báo với các phóng viên, sau đó đi an ủi người thân của người chết, rồi thỏa thuận bồi thường tiền cho người chết, đến tối, cơm cũng chưa ăn, đến bệnh viện thăm con gái, vừa đi tới phòng bệnh, nhìn thấy cả phòng bệnh đầy nghẹt người giúp việc, bác sĩ, y tá và em trai mình mang theo nụ cười thần bí nhìn mình, hắn bất mãn hỏi con gái, mẹ con đi đâu rồi.
Con gái nhìn mình nhún nhún vai, nói: con và mẹ vẫn luôn là hai thân thể độc lập, không ai quấy rầy đối phương!
Hàn Văn Hạo không khách khí nói, thật may là không thường ở chung một chỗ, nếu không, con gái cũng sẽ biến thành đần! Thế nhưng hắn lại thuận tiện bảo Tả An Na hỏi thăm cục cảnh sát một chút, có bắt một ảnh hậu kỳ quặc hay không, dường như bắt xong, lại thả ra, lúc này hắn mới tự mình cầm chén cháo, đút con gái ăn, vừa đút cho con gái ăn chén cháo thơm ngào ngạt, vừa nhìn con gái xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt hắn căng thẳng đã lâu, rốt cuộc giãn ra, trong đầu lại lóe lên tiếng kêu khóc thê lương của người mẹ đáng thương, hắn lặng yên một chút, lòng bàn tay lạnh lẽo. . . . . .
Cảm giác cô đơn, là vận mệnh đã được sắp đặt từ lâu.
Hắn cho ăn xong con gái ăn cháo chén xong, chơi với cô bé đến 8 giờ tối, nhưng đầu kia heo vẫn chưa trở về, hắn có chút bất mãn, ôm khẽ con gái, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Người này đã đi đâu? Ngu ngốc còn nhấn mật mã sao ! ?"
Hi Văn tựa vào trong ngực cha, mắt to đột nhiên chớp một cái, liền ngẩng đầu nhìn cha nói: "Cha! ! Hay là cha về nhà trước đi! Con muốn ngủ, con thói quen lúc ngủ, người khác không nên quấy rầy".
Hàn Văn Hạo nhìn lại con gái một cái, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Tốt. . . . . . Vậy cha về nhà trước. . . . . . Sáng sớm ngày mai tới đây ăn điểm tâm với con, hả?"
"Vâng !" Hi Văn nhìn cha, làm dấu OK!
Hàn Văn Hạo từ bệnh viện ra ngoài, cả người mệt mỏi ngồi lên xe, Tả An Na quay đầu hỏi hắn có muốn đến nhà hàng ăn một chút gì trước hay không, hắn nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Về nhà thôi. . . . . . Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, bảo bác sĩ và y tá không cần tới, tôi muốn yên tĩnh một lát. . . . . ."
"Vậy hôm nay thay thuốc . . . . ." Tả An Na vẫn có chút lo lắng.
"Không có gì đáng ngại. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhắm mắt lại nói.
Xe nhanh chóng chạy nhanh đến cao ốc 100 tầng!
Hàn Văn Hạo nói Tả An Na không cần theo vào giúp đỡ, tự mình đi tới trước cửa thang máy, nhấn 0308, sau đó đi vào thang máy, hai mắt hơi có vẻ mệt mỏi thở dốc một hơi, qua một lúc, rốt cuộc cửa thang máy mở ra, hắn lơ đãng đi ra thang máy, sau đó đi vào phòng khách, sau đó hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, trơ mắt nhìn tất cả đèn màu lam trong phòng khách sáng lên, đèn thủy tinh khổng lồ giữa phòng khách cũng sáng lên, trên ghế sa lon, sàn nhà từ màu xám tro, đổi thành màu trắng bạc không chính thống, rèm cửa sổ từ màu xám bạc đổi thành màu xanh đậm thêu hoa văn, trên bàn trà đặt một chậu Kiếm Lan (hoa lay ơn),bên trái con báo được lau sạch đến sáng bóng, hai bên còn để cây phát tài!
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh chớp một cái, quả nhiên sau lưng nghe có tiếng nói trong vắt, tràn đầy tình cảm và lễ phép kêu mình: "Anh đã về rồi!"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo tức giận, bất đắc dĩ xoay người, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc một sơ mi kẻ ô màu trắng, quần sọt lửng màu trắng, bên hông thắt một dây lưng màu bạc, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, ống tay áo xăn thật cao, trong tay cầm một khăn lau màu trắng, thật nhiệt tình, cười nói: "Em chờ anh thật lâu, làm món ăn anh thích ăn nhất !"
Cô nói xong, có chút cẩn thận nhìn Hàn Văn Hạo, con ngươi xẹt qua một chút hài lòng!
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo thâm trầm nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn bảng mật mã trên cửa thang máy một chút, không cần nghĩ cũng biết là con gái giúp cho con heo này tiến vào, hắn không khách khí nói với cô: "Da mặt của cô thật dầy! Người khác không hoan nghênh cô, lại còn muốn cố như vậy ?"
"Ôi chao! Không nên nói như vậy!" Hạ Tuyết lập tức ném khăn lau, đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, lấy lòng cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, em chính là dựa vào da mặt dày để sống!"
"Thật sao?" Hàn Văn Hạo cười lạnh một tiếng, không thể nhịn được nữa, nhìn cô nói: "Nếu như vậy, bị cha tôi nói hai câu, liền muốn sống chết muốn chia tay? Cô thật không biết xấu hổ! ! Cô cho rằng tình yêu là cô muốn thì được sao! ? Muốn ném thì ném?"
"Ai nha, không nên nói như vậy !" Hạ Tuyết như đang nịnh nọt nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Anh tức giận muốn mắng chửi người, cũng phải ăn cơm trước đi, em nấu xong cháo tổ yến rất thơm ngon, em tự mình đi chọn! Anh cũng không cho biết mật mã, làm cho em rất mệt mỏi! Mệt vô cùng mệt a! Cũng là anh lợi hại, đem mật mã chỉnh bí hiểm như vậy! Ăn cơm, ăn cơm! Cơm nước xong mắng tiếp!"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn tức giận, bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng vẫn trầm mặc cởi áo khoác tây trang của mình ra, Hạ Tuyết khéo léo nhận lấy, nói: "Ba ngày nay chúng ta ở chung thật tốt a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, nhướng mày, xoay đầu lại nhìn cô nói: "Cô nói cái gì?"
"Không phải anh nói, chỉ cần em có thể đi vào, anh sẽ để cho em ở ba ngày sao? Em phải ở lại nhà anh ba ngày! Chăm sóc cho anh!" Hạ Tuyết giương môi nở nụ cười, vô cùng ngây thơ, đáng yêu a!
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nhíu lại nhìn cô!
"Ăn cơm, ăn cơm!" Hạ Tuyết không đợi hắn nói lời khó nghe, hai tay chống ở ngang lưng hắn, đẩy hắn đi về phía trước, lấy lòng nói: "Thân ái, nếm thử một chút cơm tối em làm cho anh"
Hàn Văn Hạo bị cô dùng sức đẩy ngồi xuống trước bàn ăn, sau đó nhìn cả bàn thức ăn, tất cả đầy đủ màu sắc, hương vị, trên mặt của hắn vẫn không một chút thay đổi!
"Tới rồi! Ăn thôi!" Thật ra Hạ Tuyết có chút lo lắng, cầm chén cháo đặt trước mặt của Hàn Văn Hạo, sau đó dùng một cái đĩa nhỏ, chọn một khối nhỏ cá sống có tác dụng chữa lành vết thương, đặt trước mặt của hắn, mắt chăm chú nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm đũa lên, gắp một khối cá bỏ vào trong miệng, nhai khẽ mấy cái, lấy thêm cái muỗng, muỗng múc một ít cháo húp vào.
Hạ Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, sốt ruột nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo lặng yên húp vài ngụm cháo, ngẩng đầu lên, có chút bất mãn nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô đứng lỳ ở đây làm gì? Hoặc là đi, hoặc là cô ngồi xuống!"
Hạ Tuyết lập tức ngồi xuống, mình cũng cầm đũa lên, vừa nhìn người đàn ông này cởi âu phục, mặc áo sơ mi đen, phong độ nghiêm nghị ngồi đối diện với mình, đang ăn cháo mình nấu, ăn món ăn mình làm, cô đột nhiên có chút xúc động nở nụ cười, lại gắp một phần nhỏ bào ngư nấu với bông cải thả vào trong chén hắn, lấy lòng nói: "Từ từ ăn, đừng nóng vội. . . . . ."
Hàn Văn Hạo bình tĩnh ăn bông cải, vừa nhai mấy cái, mới nói: "Tối nay lúc nào cô đi?"
"Em không đi! Không phải đã nói rồi sao? Em ở lại nơi này ba ngày! ! Dĩ nhiên bao gồm cả buổi tối!" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, cho là mình nghe lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.