Tần Thư Lôi một mình chạy bộ ra cửa chính Hàn gia, đúng lúc ánh nắng mặt trời, chiếu xuống người cô, hai tròng mắt của cô thoáng qua ánh sáng ấm áp, cô nhìn chằm chằm nhìn bầu trời cao, trời xanh mây trắng, chậm rãi cười nhỏ, lúc muốn cúi đầu đi tiếp, đã nhìn thấy Hạ Tuyết kéo cánh tay nhỏ bé của Hi Văn, vừa đi vào trong, vừa mắng nói: "Ai bảo con ăn bánh ngọt, ăn làm cả người bẩn hết rồi———"
"Đâu có! ? Chỉ làm dơ váy một chút xíu mà!" Hi Văn ngẩng đầu nhìn mẹ, bĩu môi tức giận nói!
Lúc Hạ Tuyết muốn véo mặt con gái, lại cảm giác trước mặt có một bóng đen, cô dừng lại, đứng đó, ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi đang đứng ở trước mặt của mình, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng của cô kiên quyết, nhìn Tần Thư Lôi, nói với con gái: "Con vào trước đi, tìm khăn giấy lau!"
Hi Văn ngẩng đầu nhìn bà dì trước mặt, lại nhìn mẹ một cái, không lên tiếng nữa, đi vào trong.
"Cô lại muốn nói với tôi cái gì? Tôi cho cô biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô hãy nhằm vào tôi, đừng làm tổn thương đến con gái của tôi!" Hạ Tuyết nhìn Tần Thư Lôi vẻ mặt đông cứng, nói.
Tần Thư Lôi nhìn Hạ Tuyết, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt sạch sẽ lấp lánh, đột nhiên hơi nhíu mày nói: "Thế nào? Sợ tôi sao ?"
Ánh mắt của Hạ Tuyết nheo lại, nhìn cô gái này, cười lạnh nói: "Tại sao tôi phải sợ cô? Cô là thứ gì ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276388/chuong-500.html