Chương trước
Chương sau

Hàn Văn Hạo mặt lạnh đỡ Tần Thư Lôi đi ra ngoài, vừa đi, vừa hỏi Hứa Mặc: "Có làm kinh động đến tân khách hay không?"
"Không có. . . . . . Tất cả tình hình đều rất tốt. . . . . ." Hứa Mặc lập tức nói.
"Hôm nay là ngày vui của em trai tôi! Bất cứ ai cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì, quấy rầy hắn ! Phái tất cả hộ vệ Hàn gia, bảo vệ chặt chẽ ngôi nhà này!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, liền đỡ Tần Thư Lôi đi vào cửa chính Hàn gia, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết vừa đi ra, hắn lạnh lùng, giống như không nhìn thấy cô, chỉ đỡ Tần Thư Lôi đi vào trong!
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn không khí giữa bọn họ nghiêm túc như vậy, dừng ở cạnh cửa, quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, Tần Thư Lôi không nhịn được ở trong ngực Hàn Văn Hạo, quay đầu lại nhìn cô, trong hai tròng mắt xẹt qua sự bình tĩnh.
Hạ Tuyết lại càng ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt kia của cô.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhắc nhở Tần Thư Lôi phải đi lên cầu thang, rồi tự mình đỡ cô đi lên lầu.
"Kỳ lạ thật đấy!" Hạ Tuyết lập tức xoay người đi khỏi, cô không biết, sau lưng người đàn ông này, hắn đỡ ình một chút gió tanh mưa máu, thậm chí lại thiếu nợ Thượng Đế một linh hồn.
Hàn Văn Hạo tự mình đỡ Tần Thư Lôi đi lên lầu hai, đi qua hành lang thật dài, sau đó đỡ cô đi vào phòng của mình, để cho cô nằm trên giường của mình, sau đó gọi Lý thẩm nói: "Chuẩn bị cho Thư Lôi một ly trà sâm! Nói mẹ tới đây một chút, nói cô bị kinh sợ, hầm cách thủy đồ ăn dinh dưỡng cho cô ấy ăn lót dạ! Báo cho bác sĩ gia đình đến . . . . . ."
"Không cần. . . . . . Em uống chút trà sâm là tốt rồi. . . . . ." Tần Thư Lôi nằm trên giường, sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em mới vừa mất đi đứa bé, lại bị kinh sợ, nhất định phải bồi bổ thân thể. Lúc nảy anh vô cùng lo lắng em gặp chuyện không may"
Tần Thư Lôi nghe trong lòng đau xót, nhìn người đàn ông này, nghĩ đến hắn một mực phái người bảo vệ mình, trong lòng mềm mại, hai mắt rưng rưng nói: "Em . . . . . . Cho rằng trong mắt của anh cũng không quan tâm em . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, hơi chớp mắt, đứng lên, cởi bỏ âu phục, giao cho người giúp việc, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thân thiện tự nhiên ngồi bên giường, nhìn cô gái này bị mình tổn thương quá sâu, mỉm cười nói: "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, em đã từng là mẹ của con anh, anh làm sao không quan tâm em ? Anh làm sao không quan tâm em ?"
Tần Thư Lôi nghe xong, cảm thấy ấm áp, dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn phong độ anh tuấn như vậy, thậm chí khuôn mặt kiên nghị, tất cả đường cong cũng khắc học hoàn mỹ như vậy, ngay cả mình cũng bị hắn mê hoặc, nước mắt của cô lăn xuống .
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Tần Thư Lôi như vậy, liền vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng mỉm cười nói: "Em khóc cái gì?"
"Mệt không? Ở giữa em và Hạ Tuyết, có mệt không?" Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên đau lòng hỏi.
Hàn Văn Hạo đột nhiên không hiểu lời của cô........... chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng của Tần Thư Lôi đau xót, cúi đầu, nhớ đến lời của Hạ Tuyết: Ở trong tình yêu, cô nhận được cái gì? Oán hận, tức giận, lòng dạ độc ác, tuyệt vọng, khổ sở, đau lòng. . . . . . Cô còn chiếm được cái gì?
Cô nghĩ tới những lời này, sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo vẫn ngồi bên cạnh, đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng của cô đột nhiên đau xót, nhớ đến một màn kinh hiểm lúc nảy, cô nhìn lại hắn, nghiêm túc hỏi: "Văn Hạo. . . . . . Anh nghiêm túc trả lời em một lần, anh vẫn luôn phái người bảo vệ em sao? Sợ em gặp chuyện không may, quan tâm em, cho nên phái người bảo vệ em sao? Vẫn luôn quan tâm em sao ?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, ngạc nhiên lời nói của cô........nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Trong lòng của Tần Thư Lôi ấm áp, nước mắt lăn xuống, cúi đầu hỏi: "Anh tính lúc nào thì nói chia tay với em ?"
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo hơi ngưng trọng, cúi đầu không lên tiếng.
Hai mắt Tần Thư Lôi lấp lánh giọt lệ, nhưng thật lòng nói: "Em biết rõ. . . . . . Anh muốn nói chia tay với em, một mình đi Anh quốc, lúc trở về, quan tâm em, bảo vệ em, làm một ít chuyện, cẩn thận ở bên cạnh em ……... Em biết, anh muốn nói chia tay với em, ở gần anh một thời gian, em cũng có một chút hiểu anh, anh đối xử với người càng yêu, anh là càng căng thẳng, có lẽ càng không gần gũi . . . . . . Anh đồng ý hôn sự, có phải đã biết cuộc nói chuyện giữa em và Hạ Tuyết không ? Biết em lấy cái chết uy hiếp cô ấy phải không ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ hơi thở dốc, ngồi bên giường, nhìn lá thu bay ngoài cửa sổ.
Tần Thư Lôi ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lăn xuống nói: "Tại sao anh không trách em tổn thương Hạ Tuyết như vậy ?"
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, đưa ra hai tay, kéo chăn, đắp lên trên người của cô, mới nói: "Trách em làm gì? Em cũng là người bị hại, cô ấy cũng là người bị hại, anh thương cả hai cô gái. . . . . ."
Tần Thư Lôi nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi, cười xin lỗi, chậm rãi đem lời nói chất chứa lâu nay, nói ra: "Chuyện anh ở bên Hạ Tuyết, thật sự là lỗi của anh . . . . . Xin lỗi, làm cho em đau lòng. . . . . . Xin tha thứ cho anh không thể kiềm chế được. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Tần Thư Lôi nhìn hắn, nước mắt lại lăn xuống.
Hàn Văn Hạo đè nén tình cảm trong lòng, nhìn cô nói: "Lúc anh muốn cưới em, là thật lòng muốn cưới em, cũng nghĩ muốn một lòng một dạ với em, lúc đó, anh không nhận rõ tình yêu là cái gì, anh chỉ biết, nếu cùng sống chung với một người, sẽ phải thật lòng cư xử với người đó. . . . . . Nhưng chuyện xảy ra không như anh mong muốn, anh thật có lỗi với em . . . . . . Anh đi Anh quốc hai ngày, xem không ít châu báu Hoàng thất, từng món châu báu lấp lánh ánh sáng hạnh phúc và ngọt ngào, anh cũng chỉ xem thôi, rốt cuộc anh cũng không có lựa chọn cho em, bởi vì anh biết, anh không cách nào cho em hạnh phúc, châu báu xinh đẹp kia cũng chỉ là một món đồ vật mà thôi".
Tần Thư Lôi đột nhiên cười nhỏ, nghẹn ngào, quý trọng nhìn hắn nói: "Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với em như vậy, thậm chí còn nói ra lời trong lòng".
Hàn Văn Hạo lại đưa tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Tất cả đều là lỗi của anh, chẳng qua anh muốn bồi thường một chút, chữa trị vết thương trong tâm hồn em, ít nhất . . . . . . lúc còn ở bên cạnh anh, anh thật lòng hi vọng em có thể vui vẻ. . . . . . Anh đã lãng phí không ít tình cảm của em. . . . . . Nhưng Thư Lôi. . . . . . Anh không có cách nào sống chung với em, cũng không phải vì em không tốt, em không xinh đẹp. . . . . . Em rất tốt, em là một cô gái hiền lành, em rất xinh đẹp. . . . . . Tất cả đều là anh ép buộc em . . . . . . Nếu không phải vì anh, có thể bây giờ em còn là cô gái kiêu ngạo đáng yêu giống như lúc anh mới vừa gặp em . . . . . ."
Trong lòng Tần Thư Lôi cảm động, nước mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn cô nói: "Thư Lôi, anh đang suy nghĩ, thả em ra, rốt cuộc là anh ích kỷ? Hay suy nghĩ cho em ?"
Tần Thư Lôi lắc đầu, nghẹn ngào nhìn hắn, khóc thật lòng nói: "Không. . . . . . Đều không phải . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô thật sâu.
"Đây là em nghĩ ình. . . . . . Những ngày ở bên anh, đã trải qua hạnh phúc, mộng mơ, ngọt ngào, đau đớn, tuyệt vọng, đến bình thản. . . . . . Hạ Tuyết nói đúng, ở trong tình yêu, em nhận được rất nhiều cái xấu xí, có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn mình trong kính, cũng cảm giác mình rất xấu xí, em vẫn không thể bình tĩnh, bởi vì em luôn để ý, rốt cuộc anh có thật lòng đối xử với em hay không. . . . . . Em muốn một lời nói. . . . . . Một lời nói thật lòng. . . . . . Hôm nay anh thẳng thắn nói với em, em hiểu, anh cũng từng chọn lựa em …..... em cũng đủ hài lòng rồi . . . . . . Tình yêu thực sự chỉ là sự lựa chọn. . . . . . Anh cũng đã bỏ qua người khác để đi đến bên cạnh em, em có tư cách gì cảm thấy em là lựa chọn duy nhất của anh ?" Tần Thư Lôi khóc nói với Hàn Văn Hạo.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo thoáng qua một tia thưởng thức, nhìn cô.
Tần Thư Lôi cũng cười khổ nhìn hắn nói: "Tình yêu. . . . . . Thứ này thật sự rất đau khổ. . . . . . thậm chí nó thật sự rất xấu xí, nó có thể làm ột người trở nên ích kỷ và hẹp hòi, thậm chí mất hết lý trí! Em rất bội phục Hạ Tuyết, cô ấy có thể dũng cảm buông tha một người đàn ông như, giữ chặt tâm hồn của mình. . . . . . Có lẽ đối với cô ấy, trong lòng của em vẫn thừa nhận, nhưng không cách nào thuyết phục mình. . . . . . Hôm nay mọi chuyện xảy ra, làm cho em hiểu được, nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, em cũng không nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho em, em cũng không thấy rõ, mọi người đối xử với em bằng tấm lòng khoan dung. . . . . Đã như vậy, em làm sao có thể tiếp tục ích kỷ? Nếu em yêu anh, em phải thả anh ra, để cho anh hạnh phúc, đây mới là tình yêu chân chính. . . . . . Cám ơn anh thời gian qua không bỏ rơi em, không lạnh nhạt và chê trách em, để cho em bình yên trong tình yêu, bình thản tìm lối ra . . . . . ."
Hàn Văn Hạo sững sờ, có chút không dám tin tưởng nhìn Tần Thư Lôi.
Tần Thư Lôi đột nhiên cười khẽ, nước mắt lăn xuống, nhìn người đàn ông kiên nghị này nói: "Có phải cảm thấy tại sao em lại dễ dàng buông tha hay không?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô chằm chằm.
Tần Thư Lôi nhìn lá phong đỏ rực phía ngoài cửa sổ, một lúc sau nói: "Vừa rồi lúc em ngồi trong căn phòng bí mật, thấy người kia đã bị phá hủy khuôn mặt, cuộc đời cũng bị phá hủy. Mà tại sao không phải em ? Ở trong cục diện tình yêu này, thiếu chút nữa khuôn mặt em cũng bị hủy đi, nếu không phải anh chu toàn bảo vệ, Hạ Tuyết lùi một bước, có thể em đã phá hủy cuộc đời của mình. Nếu em không tranh giành với Hạ Tuyết, người khác cũng sẽ không có cơ hội ra tay . . . . . . Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ vì em ích kỷ. . . . . ."
"Không phải. . . . . ." Hàn Văn Hạo chân thành nhìn cô nói: "Không phải . . . . . Tất cả đều là vì anh . . . . . ."
"Không. . . . . ." Tần Thư Lôi nhìn lại hắn, nhớ đến lời Hạ Tuyết. . . . . ."Anh không cần thiết chịu trách nhiệm với cuộc sống của em . . . . . . lúc hai chúng ta ở chung một chỗ. . . . . . Anh đã chọn em, và. . . . . . em cũng lựa chọn anh. . . . . . Giữa chúng ta, có cùng sai lầm. . . . . . Hãy để cho chúng ta cùng chung gánh chịu, cùng chung chia tay thôi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, trong lòng dâng lên cảm động, nói: "Anh có tài đức gì, có thể có được một người vợ chưa cưới như vậy ?"
Tần Thư Lôi đột nhiên cười một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo một lần cuối cùng làm nũng, nói: "Ôm em một cái. . . . . . Ôm em một lần cuối cùng. . . . . . Chồng chưa cưới của em. . . . . . Cám ơn sự chăm sóc của anh . . . . Cám ơn anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo thật sâu nhìn cô, đột nhiên cười khẽ, đưa hai tay, ôm Tần Thư Lôi vào trong lòng, hôn lên tóc cô, xúc động, giống như người thân hỏi: "Sau khi rời đi, em tính thế nào ?"
Tần Thư Lôi tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Có thể em. . . . . . Sẽ tưởng nhớ anh một thời gian . . . . . Sau đó sẽ vô cùng tự do . . . . . . Cha đứa bé . . . . . . Anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới em sao?"
Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, thật lòng mỉm cười nói: "Sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . . Vĩnh viễn nhớ đến em, em đã từng là mẹ của con anh. . . . . . Cám ơn em . . . . . ."
Tần Thư Lôi đột nhiên cười khẽ, nhắm hai mắt, nước mắt lại lăn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.