Xã hội thượng lưu, mỗi người gặp thoáng qua cũng có thể quét qua từng trận hơi thở xa hoa, quỷ dị. Ở trong vòng phức tạp này, bất kể người đàn ông đã lập gia đình hay chưa, bên cạnh vĩnh viễn không thiếu tình nhân, cho nên cho tới bây giờ, xì căng đan cũng không rời khỏi cái vòng này! Vừa rồi, Hàn Tổng Tài và ảnh hậu Nhật Bản Trầm Ngọc Lộ bí mật biến mất một giờ? Một chút "Bí mật" này đang lấy tốc độ của ánh sáng, xông vào trong đám người. Có người đối với chuyện này, thấy bình thường, cũng có người có hơi kinh ngạc, vốn dĩ nhân vật như Hàn Văn Hạo, có phụ nữ bên cạnh không ngừng, gần như đây không phải là tin tức quá lớn, chỉ cần nó không phát ra bên ngoài. Phụ nữ thích tán gẫu chuyện nhiều chuyện, bình thường bọn họ sẽ không nói chuyện nhiều chuyện của đàn ông, bon họ thích nói chuyện nhiều chuyện của phụ nữ, tốt nhất là phụ nữ hạ lưu, ghê tởm, mất thể diện, bọn họ càng xôn xao, vui vẻ hơn, nhất là một phụ nữ như Trầm Ngọc Lộ. Cách ăn mặc cũng đại biểu cho việc mời gọi đàn ông, dĩ nhiên trở thành phụ nữ tâm điểm. Từ lúc cô ta đi cùng Hàn Văn Hạo đến giờ, đã truyền ra xì căng đan, tất cả các cô gái đều âm thầm khinh bỉ cô ta, từ bắt đầu hẹn hò một giờ, tin đồn từ từ biến thành cô ta và Hàn Tổng Tài ở trong thang máy hôn cuồng nhiệt, sau đó mới đi vào phòng, có vài người còn nói, nhìn thấy bọn hắn hôn không biết bao nhiêu là sôi trào, đi vào phòng, suy nghĩ một chút có thể biết. "Xoảng …….." Tần Thư Lôi đang cầm ly nước trái cây trong tay, không thể tin được nhìn về phía người giúp việc bên cạnh, cho là mình nghe lầm, sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Cô nói cái gì ? Cô nói Văn Hạo và Trầm Ngọc Lộ lên lầu 20 một giờ? Người giúp việc có chút đau lòng nhìn tiểu thư, gật gật đầu nói: "Tôi nghe nói như vậy, còn có người tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào phòng, có một người đứng bên cạnh bọn họ nói. . . . . . Cử chỉ của bọn họ ở trong thang máy nhẹ nhàng, nhưng cũng có một số người nói rằng bọn họ ở trong thang máy trao nụ hôn nóng bỏng. . . . . . Trái tim Tần Thư Lôi bị bóp chặt rất đau, cặp mắt hiện lên một tầng sương mù trắng xóa, cắn chặt răng, tâm tình ngàn vạn mùi vị phức tạp, mâu thuẫn, toàn bộ ép tới, cô đã đánh giá cao tình yêu, hay đánh giá thấp tình yêu? Đột nhiên cô cảm giác thân thể mình nhẹ tênh, không còn có một chút sức nặng, cô tuyệt vọng nằm trên giường, sâu kín nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn gần xa, tất cả giống như một hạt bụi trong vũ trụ, chính mình cũng là một hạt bụi. . . Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, đã thấy Hàn Văn Vũ bước nhanh về phía anh trai, sốt ruột theo sát bước chân của hắn, vừa bước đi, vừa căng thẳng nói: "Anh cả! Anh. . . . . Có chuyện gì vậy ? Lúc này tại sao lại dính dáng đến Trầm Ngọc Lộ? Cô ấy là người của giới giải trí, không thể dính a. . . . . Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ lạnh lùng đi về phía trước. "Anh cả! !" Hàn Văn Vũ lại chặn trước mặt anh trai, vội vàng nói: "Anh có chuyện gì, phải nói với em đi, tin đồn của các người, đã lan khắp cả đại sảnh rồi. . . . . ." Rốt cuộc Hàn Văn Hạo dừng bước lại, nhìn em trai, ánh mắt lạnh lùng nhấp nháy, trầm giọng nói: "Ở trong mắt của các chú, anh vẫn luôn là người như vậy, bây giờ tại sao lại cảm giác không ổn? Từ trước đến giờ, anh đối với phụ nữ đều như vậy, hôm nay chú mới biết sao? Từ trước đến giờ, lòng dạ anh rất tàn nhẫn, bây giờ chú mới hiểu sao ?" Hàn Văn Vũ sửng sốt nhìn anh trai. Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, liền đi vào đại sảnh bữa tiệc lầu hai, tay vịn trên lan can màu trắng, nhìn thẳng xuống, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đang cùng một nam khách quý khiêu vũ, thỉnh thoảng, cô cúi đầu lắng nghe thân sĩ kia nói, không nhịn được, nở nụ cười, cười thật tươi, hắn sâu kín nhìn cô, sâu kín đi xuống lầu dưới, lúc này mới phát hiện, đại sảnh bữa tiệc khách quý ở lầu một, Daniel đang cùng em trai và em dâu của mình ngồi chung một chỗ, vừa nói vừa cười, dường như cha mẹ của mình đang nói đến hôn sự của em trai, cũng không nhịn được cười lên, xem ra người một nhà hoà thuận vui vẻ. Hắn chậm rãi nhìn cảnh này, nhớ đến lời của Daniel ngày đó lúc thưởng thức trà, ánh mắt hắn lóe lên, lại nhìn thấy Hạ Tuyết đã nhảy xong vũ điệu, đi về phía Daniel, ngồi xuống bên cạnh Daniel, tựa vào trong ngực của hắn, Daniel đút cho cô uống một ít rượu đỏ, Hạ Tuyết uống một hớp, giống như thói quen thường ngày, thở nhẹ một hơi, mới phì cười. Daniel thích nhất nhìn bộ dáng cô uống rượu, cưng chìu hôn lên tóc cô. Hàn Văn Hạo nhìn thấy cảnh tượng đó, hai tròng mắt dường như tĩnh mịch, lại muốn đi xuống lầu. "Anh cả. . . . . ." Hàn Văn Vũ cũng nhìn thấy Hạ Tuyết như vậy, đứng bên cạnh anh trai nhẹ nhàng nói: "Em tin Hạ Tuyết đối với anh. . . . . ." "Không nói chuyện này. . . . . ." Hàn Văn Hạo nói dứt lời, liền đi thẳng xuống lầu, đi tới chỗ ngồi khách quý, lạnh lùng cởi cúc áo, ngồi bên cạnh cha, đối diện Hạ Tuyết. Hạ Tuyết không nhịn được, ở trong ngực Daniel, không khách khí nhìn hắn, Đối với xì căng đan của hắn và Trầm Ngọc Lộ, dĩ nhiên cũng bay vào trong tai cô. Ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc qua nhìn mọi người, nói: "Nói chuyện gì vui vẻ vậy?" "Anh cả. . . . . ." Mộng Hàm tựa vào trong ngực Hàn Văn Kiệt, ngọt ngào cười nói: "Chúng tôi đang bàn, bảy ngày sau, lúc chúng tôi kết hôn, cần mấy hoa đồng? Văn Kiệt nói không cần! em nói không được! Nhất định phải cần! Em muốn Hi bảo bối làm hoa đồng của chúng tôi? Cô bé phải đi ở vị trí đầu tiên, cầm váy cho em. . . . . ." Hàn Văn Hạo hơi cười. Hàn Trung Trí thấy con lớn nhất tới, sắc mặt lạnh lẽo, không khách khí nói: "Con nhìn em trai đi, một lòng một dạ đối đãi với Mộng Hàm như vậy, còn con thì sao? Mới biến mất ở bữa tiệc này một chút, thì đã nghe được lời nói lung tung! ! Bọn con đi một chút, trực tiếp đã loại bỏ ân ái với Thư Lôi ra ngoài! ! Không cho người Hàn gia một chút mặt mũi!" Hàn Văn Hạo không lên tiếng. Ánh đèn trên đại sảnh tối xuống, điệu nhạc Waltz vang lên, lúc nảy Mộng Hàm và Daniel bàn về điệu nhạc Waltz, cô liền sảng khoái đứng lên, mời Daniel khiêu vũ, Daniel cũng rất thân sĩ đứng lên, dắt tay Mộng Hàm đi ra ngoài. Trong điệu nhạc này, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt liền dẫn Hàn Văn Kiệt đi chào hỏi mấy người bạn thân, bàn chuyện vui nhà mình, Hàn Văn Vũ nhìn thấy tình huống này, liền chạy đến ngồi gần cô. Chỗ ngồi cứ như vậy chỉ còn lại hai người, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết ngồi đối diện nhau? Dĩ nhiên còn có điệu nhạc Waltz lãng mạn chết người, ánh đèn nhanh chóng chuyển thành lờ mờ. Hàn Văn Hạo ngồi tại chỗ, càn rỡ nhìn chằm chằm Hạ Tuyết. Hạ Tuyết lại quay đầu đi, liếc mắt nhìn Daniel và Mộng Hàm nhảy điệu Waltz, Quả nhiên vô cùng tuyệt vời, nhảy vô cùng hay, nhất là lúc Daniel khiêu vũ, rất giống như một người đàn ông đầy tình cảm và lãng mạn, cô nhìn hắn, chậm rãi cười. Hàn Văn Hạo nhìn tròng mắt dịu dàng của cô. Hạ Tuyết cảm giác hắn vẫn đang nhìn mình, mặt lạnh nói: "Nhìn cái gì? Có gì hay đâu mà nhìn? Mới không thấy một giờ, anh có thể làm cho xì căng đan phát ra ngoài? Nhanh thật a!" Hàn Văn Hạo không để ý chút nào, nói với Hạ Tuyết: "Chính xác là 1:50 phút! Bởi vì lúc anh vào phòng của cô ta, ngẫu nhiên nhìn đồng hồ!" Hạ Tuyết cắn răng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]