Lúc này, mưa vẫn rơi, tiêu điều, lạnh lẽo, mông lung, vắng ngắt. Hàn Văn Hạo lái xe, hướng bệnh viện chạy tới, nghĩ lời nói của Daniel, sắc mặt đông cứng, cầm tay lái rẽ trái, rốt cuộc chạy nhanh tới trước cửa bệnh viện, nhưng đột nhiên đạp chân thắng, dừng bên ngoài cửa bệnh viện, nhìn đài phun nước trong mưa, bọt nước vẫn tung lên bắt mắt, hắn nhìn chằm chằm bọt nước, cũng không nhúc nhích, giống như thời gian đang dừng lại. Hàn Văn Kiệt vừa làm xong một ca phẫu thuật, vừa đi ra ngoài, vừa hỏi y tá bên cạnh, tình hình của Tần Thư Lôi như thế nào, y tá nói, hôm nay tình hình ổn định, thật ra thì ngày mai không có gì đáng ngại, có thể về nhà nghỉ ngơi, hắn yên lòng gật đầu, lúc muốn đi vào khu nội trú, lại nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc, kỳ quái đi tới trước nhìn, quả nhiên chính là biển số xe nhà mình, lại đi ra mấy bước, nhìn thấy anh cả đang dừng trước cửa bệnh viện, không đi vào, cũng không đi ra ngoài, thậm chí trong màn mưa đêm, hắn thấy anh trai đang ngồi trong xe, chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt lóe lên, do dự một lúc, muốn đội mưa, chào hỏi anh trai, nhưng thấy anh trai đã chậm rãi lái xe lái vào cửa bệnh viện dừng lại, sau đó mặc âu phục màu đen, cà vạt màu bạc, cài cúc áo, lạnh lùng đi về phía này. Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn anh trai nói: "Em và Văn Vũ cho là, hôm qua anh và Hạ Tuyết rời đi, sẽ không gặp anh nữa”. "Anh thật sự muốn lựa chọn ở chung với cô ấy, cũng sẽ không nông nỗi bỏ trốn, anh chỉ không thích chỗ đó thôi!" Hắn vừa nói xong, nhanh chóng hướng hánh lang bệnh viện đi tới, vừa đi vừa hỏi: "Tình hình Thư Lôi thế nào rồi? "Không có đáng ngại, thật ra có thể xuất viện về nhà điều trị rồi, sáng nay lúc hai bác Tần sang đây thăm cô ấy, còn hỏi hôm qua tại sao anh không tới. . . . . ." Hàn Văn Kiệt đi theo phía sau anh trai, lạnh nhạt nói Hàn Văn Hạo nghe xong, ánh mắt lóe lên, sải bước đi về phía trước, đi qua phòng bệnh bình thường, sau đó đi qua một đầu hành lang thật dài, bước vào vườn hoa nhỏ, rốt cuộc đi vào VIP, vừa đi vào, liền nghe Tần Thư Lôi có vẻ khó chịu nói: "Tôi thật sự không muốn ăn, các người đừng ép tôi . . . . . . "Tiểu thư, ăn một chút đi, bây giờ thân thể cô không tốt, phu nhân cũng nói cô phải bổ sung nhiều thực phẩm. . . . . ." Người giúp việc lo lắng, đang cầm chén súp, đứng một bên nói. "Tôi thật sự không muốn ăn. . . . . . Cô đem đi đi. . . . . ." Tần Thư Lôi nửa nằm trên giường, gương mặt tụy tiều nói. Hàn Văn Hạo mỉm cười đi qua phòng khách, đi vào, chậm rãi nói: "Thân thể không tốt, còn không chịu ăn? Không tự chăm sóc mình. . . . . . Tần Thư Lôi vui mừng nhìn Hàn Văn Hạo, lập tức nói: "Anh đến rồi?" Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên giường bệnh, nhận lấy chén súp trong tay người giúp việc, sau đó ngồi bên giường, cầm cái muỗng sứ trắng, nhẹ nhàng khuấy súp nóng, nói: "Mặc kệ cái này có thể vừa miệng hay không, muốn thân thể khỏe mạnh, thì phải ăn. . . . . ." Hắn nói xong, rốt cuộc ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tần Thư Lôi. . . . . . Tần Thư Lôi thấy Hàn Văn Hạo, kích động hai mắt đỏ bừng, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối hắn, nói: "Tại sao đến lúc này anh mới tới?" "Vừa vặn hết bận, thì tới thăm em thôi. . . . . . Hôm nay thân thể khá hơn chút nào không?" Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, dịu dàng hỏi. "Tốt hơn một chút . . . . . . nhưng miệng rất nhạt, muốn ăn cái gì chua cay, nhưng mẹ không cho. . . . . ." Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên xấu hổ cười nhỏ, dịu dàng nói. Hàn Văn Hạo cười khẽ, nói tiếp: "Anh cũng không cho. . . . . ." Hắn nói xong, múc một chút súp, đưa lên môi, thổi thổi, rồi đưa đến bên môi cô, mỉm cười nói: "Uống đi. . . . . ." Trái tim Tần Thư Lôi nhảy lên, nhìn Hàn Văn Hạo dịu dàng như vậy, lập tức ngọt, tâm tình sáng sủa, hơi nghiêng người tới trước, há miệng ra, uống súp nóng. Hàn Văn Hạo nhìn cô ngoan ngoãn uống, mỉm cười, lại múc một chút súp, đưa lên môi thổi thổi, lại đưa đến bờ môi cô, nhìn cô như ra lệnh. Tần Thư Lôi không nhịn được cười, tiếp tục uống muỗng súp. Hàn Văn Kiệt đứng bên cửa phòng bệnh, nhìn thấy tất cả, ánh mắt hơi lóe lên, ai tay cắm vào túi bác sĩ áo, mỉm cười đi tới nói: "Sức hấp dẫn của anh cả thật lớn, hôm qua chị dâu khẩu vị không tốt, cũng chưa ăn gì. . . . . ." "Đều tại chú không làm tròn bổn phận, còn nói là bác sĩ giỏi, mặc cho cô ấy khẩu vị không tốt, cũng không biết kê đơn thuốc, điều trị cho chị dâu" Hàn Văn Hạo đút Tần Thư Lôi uống một hớp súp, nói. "Tâm bệnh thì cần phải trị đúng cách!" Hàn Văn Kiệt mỉm cười ngồi một bên giường, nhẹ nắm tay Tần Thư Lôi, bắt mạch cho cô. "Vậy . . . . . . chỉ có khẩu vị không tốt, không phải cố ý muốn làm nũng, em biết anh bận rộn, cho nên không thể quấy rầy. . . . . ." Tần Thư Lôi vội vàng giải thích, cô không có thói quen làm ra chuyện không khéo léo, gây phiền lòng cho chồng chưa cưới. Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Tần Thư Lôi một cái, mỉm cười nói: "Hiểu chuyện như vậy ?" "Nghe nói Hàn gia muốn yêu cầu con dâu rất cao, cho nên. . . . . . em làm còn chưa đủ, em sẽ cố gắng nhiều hơn. . . . . ." Tần Thư Lôi mỉm cười nói "Ừ" Hàn Văn Hạo đáp lời, lại đút cho Tần Thư Lôi uống một muỗng súp. Hàn Văn Kiệt liếc mắt, kín đáo nhìn anh trai. Hàn Văn Hạo trước sau vẫn mỉm cười, không có một chút phức tạp, giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có chuyện gì xảy ra. "Hôm qua anh rất bận sao?" Tần Thư Lôi lơ đãng mỉm cười hỏi. "Ừ. . . . .Có chút việc. . . . ." Hàn Văn Hạo cẩn thận đút Tần Thư Lôi uống súp. Tần Thư Lôi đột nhiên cười nhỏ, vừa ngọt ngào nhìn Hàn Văn Hạo, vừa uống súp, dịu dàng nói: "Nếu như mỗi ngày đều được anh dịu dàng đối với em như vậy, em tình nguyện cả đời nằm trên giường bệnh. . . . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]