Chương trước
Chương sau


Chương 111

Hoắc Dận lẳng lặng nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”

Mặc Bảo: “Oa, cậu hiểu tôi rồi, thật tốt quá, Hoắc Dận.”

“Nhưng mà.” Hoắc Dận lại nói: “Tôi cũng muốn có mẹ, Mặc Mặc có thể cho ba một cơ hội nữa không?”

Hoắc Dận là đứa trẻ ít bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác, tuy nhiên vào thời khắc nói ra câu này giọng điệu của cậu thể hiện sự bất bình cũng như có chút cầu xin ở trong.

Mặc Bảo sững sờ……

Cho người ba thối tha đó một cơ hội sao?

Mặc Bảo cũng muốn có ba, như vậy thì gia đình sẽ đoàn tụ. Nhưng mỗi lần cậu nghĩ đến việc ba ruột của mình đi bắt nạt người mẹ ruột mà cậu yêu quý nhất thì trong Mặc Bảo chỉ còn lại sự tức giận, cậu hoàn toàn không muốn ba mẹ ở cùng với nhau.

Mặc Bảo ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ thật lâu thật lâu. Hoắc Dận ở đầu bên này vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.

“Được rồi, vậy thì cho ba một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ nhất định không được để cho mẹ lại bị ba bắt nạt. Còn nữa, nếu cậu sắp xếp được thời gian nhớ báo cho tôi một tiếng, được không?”

“Được!”

Hoắc Dận lập tức đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cậu có một nụ cười.

Ôn Hủ Hủ không biết gì về bí mật nhỏ của hai đứa con trai. Sau khi đi lên, thấy được phòng tắm còn sáng đèn, cô vội vàng thu lại cảm xúc tiến vào.

Trong phòng tắm cửa đang đóng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên ở trong.

Hoắc Dận đang làm gì vậy? Phải chăng vì không có cảm thấy an toàn?

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô nhói đau như ai đó đâm vào tim cô. Ôn Hủ Hủ tiến lại sô pha lấy quần áo của Hoắc Dận cần thay, ở bên ngoài gọi cậu: “Dận Dận? Dận Dận? Dì tới rồi, dì có thể vào không?”

“Không được!”

Lúc này thật ra Hoắc Dận đang ở trong phòng tắm cố gắng mặc qu@n lót, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ mồ hôi chảy ra đỏ bừng như quả táo.

Cậu không phải Mặc Bảo, từ nhỏ đã quen tự mặc quần áo, cái gì cũng không cần người khác giúp. Tuy Hoắc Dận là tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã được sự quan tâm chăm sóc của nhiều người nhưng cậu chỉ thích độc lập trong mọi chuyện.

Cũng may, sau một hồi lăn qua lăn lại Hoắc Dậncuối cùng cũng mặc qu@n lót vào, đểkhông phải xấu hổ trước mặt mẹ nữa.

Sau đó, cậu mới ở bên trong nói một câu: “Được rồi.”

Ôn Hủ Hủ đã sớm ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc con trai lớn mặc quần áo, kỳ thật cũng có chút kích động, cũng rất vinh dự.

Hơn nữa, cô lại lo lắng có phải cậu ở bên trong đang sợ hãi hay không?

Nghe nói có thể đi vào, cô liền cầm quần áo trong tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.

“Dận Dận? con…”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.