Chương 462
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.
“Tôi đói bụng.”
“Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”
Hoắc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.
“Tôi đang nói là … Cơm trưa.”
Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo con, lời nói có chút hụt hơi, Hoắc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.
Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.
Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.
Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.
Cái này để làm gì?
Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: “Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”
“Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à?”
Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!
Hắn cũng chưa ăn à?
Không, đây có phải là vấn đề hắn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!
Hơn nữa còn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-dung-kieu-ngao/2949465/chuong-461.html