Cặp mắt kia sưng húp giống như hai quả đào to, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt, lông mi cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp. Dẫu thế qua ánh sáng mờ nhạt của ánh đèn bé vẫn vô cùng đáng yêu.
Duy Nhất ngồi dưới đất đột nhiên trừng mắt lớn, có lẽ vì bé không tin nên càng trừng lớn mắt hơn, còn đôi mắt của người phía trên thì nhíu chặt chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn người đang đứng, bé sợ đến mức hô hấp cũng ngừng lại, âm thanh thút thít nhất thời cũng dừng lại theo, giống như thời gian liền dừng ở trong giây phút này, không hề xoay vận nữa.
Anh ra đây làm chi? Chẳng lẽ, bởi vì bé ở ngoài cửa làm ồn đến anh sao? Cho nên, anh ra để đuổi bé đi, không để cho bé ở lại chỗ này nữa?
- Ngu ngốc, cô muốn chết ngạt hay sao? Nơi này tốt xấu gì cũng đỡ hơn phải chết à. - Minh Dạ Tuyệt thấy gương mặt đỏ bừng của bé, không thấy bé có dấu hiệu hô hấp, mở miệng chính là một câu la mắng.
Bé thật là đần hết chỗ nói.
- Ơ . . . .
Nghe anh nói, lúc này Duy Nhất mới nhớ đến việc mình cần hít thở, vội vàng thở dài ra một hơi. Không trách được bởi mới vừa rồi bé phải kìm nén nổi sợ hãi của mình. Nên mới quên hít thở.
- Đứng lên!
Minh Dạ Tuyệt nghiêng đầu nhìn hai mắt của bé, xong nhấc chân lên đá vào người bé một cái. Cái bộ dáng này của bé, nếu như bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9236/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.