- Làm sao vậy? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Duy Nhất đang ôm gối, cúi đầu đứng ở giữa phòng. Anh không nói gì tiếp tục cúi đầu xem quyển sách trong tay của mình.
- Anh ơi! em có thể ngủ ở đây được không? - Duy Nhất thận trọng mở miệng, giọng nói thật nhỏ cơ hồ làm cho người ta không nghe rõ bé đang nói gì. Nhưng mà Minh Dạ Tuyệt vẫn nghe được.
- Trở về phòng của cô ngủ đi - Minh Dạ Tuyệt không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhất quyết lên tiếng cự tuyệt. Ngày hôm qua để cho cô ngủ ở lại đây, đã là đi quá giới hạn rồi, anh cũng không muốn để cho giường mình lại có mùi vị của người khác.
- Anh. . . . . .
- Tôi nói lại lần nữa, không được kêu tôi là anh này anh nọ, tôi không phải là anh của cô. - Đột nhiên Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, cắt ngang lời nói của bé, trong mắt bắn ra một loạt khí lạnh. Mỗi khi nghe được bé gọi mình là anh, trong lòng anh lại có một loại cảm xúc giống như núi lửa sắp bộc phát.
- Em. . . . . . , em có thể làm ấm chăn cho anh, nhiệt độ cơ thể em rất ấm áp. - Duy Nhất miễn cưỡng chống đỡ, hai chân không ngừng run rẫy, không để cho mình lùi về phía sau. Bé không muốn cứ như vậy mà trở về phòng, bé chưa từng ngủ một mình, huống chi là một mình ở cái nơi xa lạ như thế này, nó làm bé càng sợ hơn.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9235/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.