Chương trước
Chương sau
Hạ Thanh Lịch nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ tan tầm, nhưng Minh Dạ Tuyệt vẫn chưa về, khóe môi cô ta khẽ gợi lên nụ cười lạnh rồi từ từ lấy điện thoại di động ra.

- Alo, anh Long, em là Thanh Lịch đây, em muốn mượn mấy người ở chỗ anh được chứ? - Hạ Thanh Lịch dùng giọng nói ngọt ngào nói chuyện điện thoại với người đầu dây bên kia, lời nói mềm mại tựa như mật ngọt làm chết ruồi, làm cho người ta vừa nghe đã khiến cả người trở nên vô lực.

- Hả? Em muốn mượn người của anh làm gì vậy? -Người ở đầu dây bên kia tiếp điện thoại của cô, lười biếng khẽ tựa đầu vào thành ghế sofa, cười thâm độc. Ánh mắt rơi trên người đẹp đang ngồi bên cạnh hắn, vươn tay ra kéo cô vào lồng ngực của mình.

- À. . . . . . , thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua có một con nhỏ nói chuyện lỗ mãng với em, còn tuyên bố khiến em phải mất mặt, hơn nữa ngày mai con nhỏ đó hẹn em đến nhà nó nói chuyện, mà em sợ đi một mình gặp chuyện không mai, cho nên muốn tìm mấy người đi theo giúp em có thêm can đảm, không biết anh Long có giúp em được hay không ạ! - Giọng Hà Thanh Lịch mang theo uất ức và nghẹn ngào, vừa nói vừa làm nũng.

- Hả? Thật sao? Con khốn ấy không biết sống chết là gì hay sao mà dám trêu chọc người đẹp của anh hử? Nói cho anh Long biết đi, anh nhất định sẽ thay em trút giận. Em cùng không cần phải đi đến đó. – Người tên Long tiếp tục nói, không thèm quan tâm đến ai, giống như đây chỉ là việc cỏn con trong mắt hắn mà thôi.

- Thôi ạ, việc nhỏ thế mà để anh phải ra tay, mất công khiến anh phân tâm, Thanh Lịch em cũng rất lấy làm ngại ngùng, anh chỉ cần cho em mượn mấy người là được rồi, em biết anh Long rất nổi tiếng, chỉ cần tùy tiện phái mấy người đi đến đứng trước mặt nó, là con nhỏ đó không dám làm điều gì tổn hại đến em rồi, anh nói phải không?

- Cũng đúng, chỉ là, quy củ của chúng ta, em cũng biết mà, đúng không? Dù là em với anh cũng có chút giao tình, nhưng cũng không thể có ngoại lệ. – Đại ca Long vừa trêu chọc cô gái đẹp bên cạnh vừa tùy ý nói chuyện điện thoại cùng Hạ Thanh Lịch.

- Dĩ nhiên, có lần nào em bạc đãi anh chưa hả, Hạ Thanh Lịch em cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, anh vẫn chưa tin em sao? - Hạ Thanh Lịch cười duyên nói với hắn ta.

- Vậy thì tốt, em nói đi, lúc nào và địa điểm ở đâu, bây giờ anh đem người qua đó.

- Anh bảo bọn họ đến số XX đường X, ở dưới lầu chờ em... Bây giờ em đang đi qua đó. Nhớ tìm cho em mấy người có bản lĩnh cao cường chút nhé, tốt nhất là cái loại biết đánh người khác ấy, còn có thể đánh người mà không để loại vết thương như... sát thủ ấy. - Hạ Thanh Lịch dặn dò kỹ lưỡng trước khi cúp máy.

- Anh thấy người ta đã thật sự chọc giận đại tiểu thư em rồi nha, được, anh sẽ phái những người tốt nhất qua đó, chỉ là, nếu muốn dạng sát thủ thì giá tiền sẽ phải tăng gấp đôi, cái này em cũng hiểu mà. - Anh Long nhíu mày nói, thật ra đối với hắn thì đi đối phó với phụ nữ chả cần gì cao thủ cả, nhưng mà nếu người kia đã yêu cầu, lại có tiền thì làm sao hắn lại phải từ chối.

- Được, tiền em sẽ giao cho anh đầy đủ, bây giờ anh phái người đến nơi em nói, em lập tức đến đó. Nhớ, em muốn chính là sát thủ, hiểu chưa? - Hạ Thanh Lịch trầm ngâm một lát rồi cắn răng nói ra lời này, tốn nhiều tiền hơn nữa thì cô cũng không để ý, quan trọng là cô sẽ khiến con nhỏ kia kiếp sợ nhưng không ai phát hiện ra được. Cứ coi như cô ta có nói với Minh Dạ Tuyệt là cô làm đi chăng nữa, thì anh cũng không bao giờ tin điều này.

- Được, đồng ý, người anh sẽ lập tức phái người qua. - Đầu dây điện thoại bên kia phát ra giọng nói dứt khoác.

Hạ Thanh Lịch từ từ để điện thoại xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười, lần này cô thật sự muốn xem người phụ nữ kia có thể phách lối đến bao giờ, còn dám vỗ lễ đối với cô hay không.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã đúng giờ tan ca, Hạ Thanh Lịch nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, sau đó vội vàng đi ra khỏi cửa phòng làm việc.

- Nhu Nhi, khuya lắm rồi, chúng ta nên về nhà thôi. -Duy Nhất lên tiếng gọi Nhu Nhi đang chơi với bạn trên bãi cỏ cách nhà không xa, hôm nay là chủ nhật, sau khi Minh Dạ Tuyệt đi làm cô liền đưa Nhu Nhi đến công viên gần nhà để thư giãn, thật sự không nghĩ bé lại chơi đến mức không chịu đứng lên đi về.

- A, mẹ, con muốn chơi thêm lát nữa. - Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Duy Nhất cầu xin, vẫn cứ chẳng muốn bỏ bạn ở đây mà ra về.

- Con đã nói chơi tới giờ này sẽ theo mẹ ra về, lời đã nói ra thì chẳng thể nuốt lời, chẳng lẽ con không muốn giữ lời hứa sao? Vậy nếu con không muốn giữ lời hứa thì sau này mẹ không dẫn con đi đâu nữa cả. - Duy Nhất đi tới bên người bé mỉm cười hỏi.

- Ừ. . . . . . , vậy chúng ta về nhà đi, con muốn làm một đứa bé ngoan biết giữ lời cơ. - Nhu Nhi bĩu môi suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt kiên định, mẹ đã nói, biết giữ lời hứa, sau này mới được người khác tin tưởng. Nói dối sẽ bị mọi người bỏ mặt, như thế thì sẽ rất cô đơn.

- Đúng rồi, đây mới là đứa bé ngoan, đi thôi, chúng ta đi xem dì Trương đã về nhà hay chưa. - Duy Nhất khom người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi một cái, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi, xoay người đi về phía chung cư.

Bình thường Nhu nhi sẽ ríu rít như con chim, rồi kể cho cô nghe những chuyện bí mật, dù kết bạn với mấy đứa trẻ khác, nhưng bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi vẫn không bao giờ rời khỏi tay Duy Nhất, đây là thói quen của Nhu Nhi từ sau khi bé bị tai nạn xe cộ, chỉ cần ra khỏi cửa thì chỗ nào có nhiều xe bé sẽ im lặng nắm chặt tay Duy Nhất và sẽ không buông tay cô ra.

- Lam Duy Nhất. - Duy Nhất dắt con gái về chung cư, lúc chuẩn bị móc chìa khóa mở cửa, liền nghe phía sau có người gọi tên cô.

- Cô. . . . . . - Duy Nhất hồ nghi quay người lại, lập tức thấy bộ mặt tươi cười của người phụ nữ hôm qua đưa Minh Dạ Tuyệt về nhà, vẻ mặt mang theo tia ghen tức đi về phía sau, sau lưng cô ta còn có mấy người đàn ông mặc áo đen, vừa nhìn đã biết là nhân vật không dễ đụng vào.

- Xin hỏi có chuyện gì không? - Duy Nhất không nhanh không chậm giấu Nhu Nhi phía sau lưng mình, sau đó lên tiếng nói diện với Hạ Thanh Lịch và mấy tên đàn ông kia.

Nhu Nhi nắm thật chặt lấy tay mẹ mình, đôi mắt mang vẻ phòng bị nhìn về phía mấy người lạ mặt kia, lông mày nho nhỏ từ từ nhíu chặt lại.

- Không có việc gì, cũng chỉ là muốn tìm cô nói chuyện một lát thôi. - Hạ Thanh Lịch đi đến trước mặt cô rồi ngừng lại, mắt lướt về phóa Nhu Nhi đang được bảo vệ phía sau lưng Duy Nhất, nhẹ nhàng mở miệng: - Đây là con gái cô sao? Vóc dáng giống y chang cô ấy nhỉ, nhìn một cái cũng biết là thứ không tốt lành gì rồi.

- Chuyện này hình như không liên quan đến cô, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện với cô, cũng không rãnh mời cô vào nhà - Duy Nhất nói xong chuẩn bị xoay người mở cửa vào trong, cô phải đảm bảo an toàn cho Nhu Nhi trước cái đã.

- Nhưng tôi lại muốn nói chuyện với cô. - Hạ Thanh Lịch tóm lấy cánh tay đang định mở cửa của cô, chuẩn bị đoạt lấy chùm chìa khóa trong tay cô, Duy Nhất thấy cánh tay mình bị tóm liền xòe lòng bàn tay mình ra, chùm chìa khóa liền rớt xuống, một cái bàn tay khác chụp lấy nó, không để cho Hạ Thanh Lịch lấy được.

- Sợ tôi thế sao? - Hạ Thanh Lịch nhìn hành động của cô ta, ngẩn người, sau đó lại cười nói.

Coi như cô ta lợi hại. Cũng không tin cô ta có thể thắng được mấy tên kia.

- Không phải sợ, mà tôi thấy chúng ta chẳng có chuyện gì để nói. - Duy Nhất nói xong liền hất cánh tay Hạ Thanh Lịch ra khỏi tay mình.

- Đúng vậy, thật ra thì chúng ta cũng không có chuyện gì để nói, ngoại trừ một đề tài. - Hạ Thanh Lịch không lo lắng, trong mắt lóe lên một tia cô đơn rồi nhanh chóng biến mất.

- Đề tài gì? - Duy Nhất chậm rãi hỏi, không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì đây?

- Minh Dạ Tuyệt, tôi muốn cô lập tức rời khỏi Minh Dạ Tuyệt, mang theo đứa con tạp chủng của cô đi khỏi đây bây giờ. - Hạ Thanh Lịch nhìn chằm chằm cô rồi hung hăng liếc đứa trẻ kia, âm trầm nói.

- Hừ, xin hỏi cô lấy tư cách gì để ra lệnh cho tôi? Tại sao tôi phải nghe lời của cô? Hơn nữa, dù là rời đi thì người đó cũng là cô chứ không là tôi? Dù sao tôi cũng là vợ anh ấy, còn cô, cô là thứ gì? - Duy Nhất cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói.

Tại sao trên đời này lại có mấy người nhàm chán vậy nhỉ? Vừa mở miệng liền ra lệnh cho người khác phải làm như thế này, như thế kia, y như như rằng họ là vũ trụ và người ta phải nghe lời họ nếu muốn tồn tại vậy. Nhưng óc họ nhỏ thật, có bao giờ họ suy nghĩ đến cái lý do khiến người khác nghe lời họ chưa?.

- Cô. . . . . . . - Hạ Thanh Lịch nổi nóng muốn hung hăng đánh Duy Nhất một bạt tai, rồi lại dùng sức nhịn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm: - Bây giờ tôi không là gì, nhưng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thay thế vị trí của cô, chẳng lẽ cô muốn người khác đuổi cô đi hay sao? Cô cứ như vậy không biết xấu hổ à?.

- Đó cũng là chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm. - Duy Nhất nói xong lại xoay người mở của, người phụ nữ này chỉ muốn đem lại phiền toái cho cô, nhưng cô rời đi hay ở lại, chỉ có cô mới có thể quyết định, còn chưa tới phiên người khác đến huơ chân múa tay trước mặt cô.

- Cô. . . . . . , tôi bảo cô lập tức chia tay với Tuyệt, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo. - Hạ Thanh Lịch chợt đưa tay nắm lấy tay Duy Nhất, trong mắt bắn ra tia tàn độc.

- Khốn kiếp, không cho cô khi dễ mẹ tôi, buông tay mẹ tôi ra. - Nhu Nhi vừa nhìn thấy Hạ Thanh Lịch tóm lấy cánh tay mẹ mình, lập tức từ sau lưng Duy Nhất bước ra giơ cánh tay nhỏ bé đánh vào người Hạ Thanh Lịch, mặc dù bé không biết Hà Thanh Lịch là người thế nào, thế nhưng quả đấm của bé vẫn có lực rất mạnh.

Duy Nhất nhìn cơ thể nhỏ nhắn của con gái mình, vội vàng dang tay kéo Nhu Nhi về trở về bên cạnh mình.

- Thứ không biết chết sống, mày dám đánh tao à. - Hạ Thanh Lịch buông tay Duy Nhất ra, phất tay định đánh Nhu Nhi, Duy Nhất thấy thế vội vàng kéo Nhu Nhi đến trước ngực mình, quay lưng về phía Hạ Thanh Lịch để bảo vệ Nhu Nhi, bàn tay kia vừa vặn đặt xuống trên lưng cô.

- Hự. - Duy Nhất rên lên một tiếng, đem Nhu Nhi đẩy tới trước cửa, còn bản thân mình thì nhanh chóng xoay người ra trước, vừa đúng lúc cánh tay của Hạ Thanh Lịch chuẩn bị hạ xuông lần nữa, cô ngẹo đầu qua tránh khỏi cú đánh của cô ta, duỗi tay ra tóm lấy cổ tay của Hạ Thanh Lịch, cơ thể khẽ xê dịch, Hạ Thanh Lịch không ngừng nghiêng người về trước như sắp ngã đến nơi, ngay lập tức ngã phịch xuống đất.

- A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch kêu đau, nhìn Duy Nhất, không dám tin vào mắt mình. Thì ra cô ta không đơn giản như cô nghĩ, xem ra cô đã quá sơ suất.

Duy Nhất lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngã dưới đất, bước nhanh tới bên cạnh Nhu Nhi, đem chìa khóa trong tay nhét vào lòng bàn tay Nhu Nhi, quay người lại, canh chừng Hà Thanh Lịch tập kích lần nữa.

- Nhu Nhi, nhanh mở cửa rồi vào trong nhà đi con, sau đó khóa trái cửa lại, biết chưa? - Duy Nhất vừa chăm chú nhìn Hạ Thanh Lịch và mấy tên kia, vừa dặn dò Nhu Nhi.

- Con muốn ở cùng với mẹ, con muốn ở lại cùng mẹ đối phó với mấy người xấu. - Nhu Nhi cầm chìa khóa trong tay, lại không chịu quay đầu mở cửa.

- Cục cưng của mẹ, con có thể nghĩ như vậy, mẹ rất vui, nhưng con không tin tưởng mẹ sao? - Duy Nhất cẩn trọng canh chừng Hạ Thanh Lịch cùng với mấy tên đàn ông đang rục rịch bên kia, trong lòng càng thêm nôn nóng. Có Nhu Nhi ở bên người, chỉ làm cô thêm lo lắng mà thôi.

- Con tin mẹ, nhưng con vẫn muốn ở cùng với mẹ. - Nhu Nhi kiên định nói, bé không muốn bỏ lại mẹ ở đây, cho tới bây giờ đều là mẹ bảo vệ cho bé, bé cũng muốn giúp đỡ mẹ mình.

- Vậy thì nghe lời mẹ, mở cửa ra đi, còn sau đó cần làm gì thì con biết mà, phải không? Con làm việc ấy, chính là giúp mẹ, có biết chưa? - Duy Nhất cắt ngang lời nói của con gái, cô không chỉ một lần dạy Nhu Nhi làm như thế nào để đối phó với kẻ xấu, tin tưởng bé hiểu ý của cô.

- Con hiểu rồi, con nghe lời mẹ. - Nhu Nhi nghe đến đó không do dự mà quay đầu mở cửa, dáng vẻ trấn tỉnh mà những đứa bé cùng trang lứa khó có được.

Duy Nhất nghe tiếng bước chân của Nhu Nhi, xác định con đã vào nhà, lập tức xoay người lại, sau đó đối diện với bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm. Chỉ cần Nhu Nhi không ở đây thì cô không còn bị uy hiếp nữa.

- Mấy người còn đúng đó chi nữa? Cùng tiến lên đi, chỉ cần không để lại vết thương trên người cô ta, việc khác không cần quan tâm, đánh mạnh vào cho tôi. - Hạ Thanh Lịch vất vả bò dậy, đỡ cái mông đang đau âm ỉ của mình, hung hăng nói với đám sát thủ vẫn đứng sau cô chưa hề ra tay

- Khoan đã, tôi cảnh cáo cô, bây giờ lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi ra tay không lưu tình. - Duy Nhất vừa nhấc tay, lạnh lùng nhìn Hạ Thanh Lịch, cảnh cáo cô ta một lần cuối.

- Ra tay không lưu tình à? Câu đó do tôi nói mới đúng, đáng tiếc, tôi không biết. Mấy người ra tay cho tôi, không cần lưu tình. - Hạ Thanh Lịch cắn răng nghiến lợi nhìn Duy Nhất đầy hung ác, con nhỏ đáng chết này lại dám động thủ với cô, quả thực chán sống rồi đây mà.

Nghe được được lời sai khiến của Hạ Thanh Lịch, một tên đàn ông bước lên, khóe miệng nâng ra nụ cười dâm đãng đi tới cạnh Duy Nhất, bọn họ cho rằng đây chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, không cần cả đám bọn phải cùng tiến lên.

Lúc đi tới bên cạnh Duy Nhất nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, chợt vung tay lên đánh một quyền vào mặt Duy Nhất, nhưng Duy Nhất chỉ nhẹ nhàng nhìn nó, nhấc tay lên tóm lấy cổ tay hắn, hai ngón tay giữ chặt lấy động mạch hắn, hắn ta sửng sốt khi thấy cổ tay mình như bị chặt đứt, cả người mềm nhũng, động tác của cô không tốn sức lực so bao nhiêu nhưng lại khiến hắn ngã xuống đất.

- A. . . . . . – Hắn ta kêu lên một tiếng, từ trên tường ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay mình, không đứng dậy nổi nữa

Duy Nhât ngay cả nhìn cùng không thèm nhìn đến hắn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy người khác. Mấy gã kia như bị hoa mắt, nhìn đồng bọn của mình đang nằm trên đất, cả đám nhìn nhau gật đầu một cái, trong mắt xuất hiện một tia cẩn thận, cùng nhau bước đến trước mặt Duy Nhất.

Mấy người đồng thời hét lớn, phát huy chiêu thức độc ác nhất của mình, định sẽ ra tay giết Duy Nhất.

Duy Nhất nhanh nhẹn xoay người, tránh thoát tất cả, nhấc chân đá và xương bánh chè của đám người định công kích cô, người nọ kêu đau một tiếng rồi ôm lấy chân mình, ngã nhào trên mặt đất, mấy người khác nhìn tình hình này thì không dám xem nhẹ cô nữa, ra ra cùng lúc. Nhưng thân thể Duy Nhất linh động di chuyển vthoát khỏi vòng vây, chỉ chốc lát lại nghe một tiếng kêu thất thanh nữa, lại một người bị cô đánh bại, chỉ có thể nằm dưới đất ôm đầu kêu đau.

Hạ Thanh Lịch nhìn một màn trước mắt, sững sờ tại chỗ, cô vẫn cho rằng Duy Nhất là một người phụ nữ bình thường, không nghĩ tới cô ta lại ra tay mạnh như vậy, mấy tên đàn ông to lớn kia không cách nào tiếp cận cô, đang lúc cô sững người suy nghĩ, chợt thấy một tên khác văng lên tường, ‘Rầm’ một tiếng rồi rớt xuống đất, hai mắt nhắm nghiền không tỉnh lại nữa.

Nhu Nhi trở về phòng lấy điện thoại báo cảnh sát, rồi lập tức quay trở lại cửa chính, bé nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, nhưng lại không nghe thấy giọng nói của mẹ, vì vậy lặng lẽ hé cửa, nhìn ra bên ngoài.

Nhìn mấy tên đàn ông kia thay phiên nhau nằm trên đất, Hạ Thanh Lịch càng ngày càng sợ, tay chân bắt đầu không giữ được bình tĩnh mà run rẩy, hai chân muốn cử động để đi khỏi nơi này nhưng không được.Bây giờ người phụ nữ kia không chút lưu tình, trên người ngập tràn sát khí cùng sự tàn nhẫn, y như một thần nữ đang báo thù.

Ngay lúc Hạ Thanh Lịch men theo vách tường để nới rộng khoảng cách với Duy Nhất, là lúc người cuối cùng cũng bị cô ta đánh ngã trên đất, Duy Nhất lạnh lùng nhìn cô ta, Hạ Thanh Lịch sợ run người đến nổi suýt ngã xuống dưới đất, không dám làm gì tiếp theo, chỉ sợ Duy Nhất bẻ tay cô, hất cô văng lên tường, ánh mắt cô không ngừng ngó xung quanh, muốn tìm một nơi có thể tránh xa thoát. Nhưng Duy Nhất lại bước từng bước đến cạnh cô ta, động tác chạm rãi đấy như để hành hạ trái tim nhỏ bé của cô ta. Đột nhiên cô ra thấy cánh cửa ở lối nhỏ có một cái đầu hé ra, cô ta không thèm nghĩ thêm nữa, chợt đẩy cửa ra, bởi vì không có sự chuẩn bị trước cho nên khi người khác mở cửa thì Nhu Nhi bị ngã, Hạ Thanh Lịch chạy lên tóm lấy người Nhi Nhi ôm vào lồng ngực, từ từ bước lui vào trong nhà.

Duy Nhất không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Hạ Thanh Lịch, cô thấy được khe hở cánh cửa đằng sau cô ta, cô không muốn cho cô ta thấy được nó, nhưng không nghĩ Hạ Thanh Lịch lại phát hiện ra, rồi cô ta ra sức đóng cửa lại, cô lập tức chạy vào trong, nhưng không ngờ Hà Thanh Lịch lại cầm con dao gọt táo đặt lên cổ Nhu Nhi.

- Mẹ. . . . . . - Nhu Nhi vừa nhìn thấy mẹ đi vào liền giãy giụa, muốn tránh khỏi sự khống chế của Hạ Thanh Lịch.

- Nhu Nhi đừng cử động, ngoan, nghe lời mẹ. - Duy Nhất thấy Nhu Nhi cử động khiến dao cứa vào cổ, làm cổ bé chảy máu, trái tim khẩn trưởng chạy lên cuống họng.

Nhu Nhi nghe lời mẹ, quả nhiên dừng mọi động tác lại, không lộn xộn nưã, bởi vì bé tin tưởng mẹ có thể cứu bé khỏi chỗ này, lúc nãy bé nhìn cảnh tượng kia thật sự rất khâm phục mẹ mình, nhất định mẹ cũng sẽ trừng trị người phụ nữ xấu xa này.

- Cô buông nó ra đi. - Thấy Nhu Nhi không lộn xộn nữa, Duy Nhất lập tức nhìn về phía Hạ Thanh Lịch, trong giọng nói tăng thêm vài phần nặng nề.

- Tôi. . . . . . , tôi không thả, cô làm gì hả? Nếu không phải là cô mặt dày sống chết ở lại bên cạnh Tuyệt lâu như vậy, thì tôi đã sớm trở thành vợ của anh ấy rồi, đều là lỗi của cô. - Tay Hà Thanh Lịch run rẩy, hung hăng nói.

-Tôi mặt dày ở bên cạnh anh ta? Anh ta nói như vậy sao? - Trong lòng Duy Như dâng lên một nỗi đau xót, hai mắt nheo lại, trong mắt tăng thêm sự nguy hiểm, có lẽ tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều do cô gây nên, nếu cô sớm rời khỏi anh, Nhu Nhi sẽ chẳng phải chịu cực khổ như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.