Chương trước
Chương sau
Một mình ngồi vào ghế salon, Duy Nhất như người vô hồn nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên trong lòng có chút buồn man mác, một nỗi đau đang đè nén ở đáy tim mà không thể nói ra bằng lời. Khiến cho cô không thở nổi.

Không phải cô đã quyết định xa anh sao? Tại sao nhìn thấy người phụ nữ trên xe anh, trái tim cô lại trở nên như vầy? Mặc dù không giống với nỗi đau trước kia, nhưng vì cớ gì lại khiến cô muộn phiền như thế này?

Đúng lúc này lại truyền đến tiếng mở cửa, Duy Nhất giương mắt nhìn theo phía cánh cửa, nhìn cánh tay đang mở cửa, mày nhíu chặt.

Cô vốn tưởng người mở cửa sẽ là Minh Dạ Tuyệt, mặc dù cũng là Minh Dạ Tuyệt đi vào trong, nhưng đi bên cạnh anh còn có thêm một cô gái nữa, người phụ nữ kia chính là cô gái mà khi nãy cô nhìn thấy.

Minh Dạ Tuyệt chắc đã uống say, cả người dựa vào vai cô gái kia, hình như là ngủ thiếp đi, mà cô gái kia đang cầm chìa khóa nhà nhìn cô, trên mặt cô ta là nụ cười mỉa mai.

Cô đã hiểu, nguyên nhân trên xe Minh Dạ Tuyệt lại xuất hiện một người phụ nữ khác, người đàn ông này rất bá đạo, bá đạo đến mức không cho bất kỳ ai đụng vào đồ của anh. Hôm nay có phải là do anh uống quá nhiều rượu hay không? Nếu không anh sẽ không cho người khác đỡ mình. Kết hôn với nhau đã bảy năm rồi, ít khi gặp qua bộ dạng say xỉn của anh. Hôm nay vì cớ gì lại khiến anh say tí bỉ như vậy?

Duy Nhất nhíu mày, sau đó vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh anh, muốn đưa tay ôm lấy Minh Dạ Tuyệt từ trên vai cô ta, nhưng không ngờ người phụ nữ cứ đỡ Minh Dạ Tuyệt, và cố tỏ vẻ không nhìn thấy cô, thậm chí trong mắt thoáng qua một tia thù địch.

- Cô là vợ của Tổng giám đốc ạ? Thật sự xin lỗi, hôm nay tổng giám đốc uống quá, tôi có bảo anh ấy đến chỗ tôi nghỉ ngơi, dù sao lúc anh ấy cũng từng qua đêm ở chỗ tôi rồi, nhưng tổng giám đốc nói chỗ tôi xa quá, sợ tôi chăm sóc cho anh ấy cực khổ, cho nên mới để cho tôi đưa ảnh về nhà. - Hạ Thanh Lịch nói xong thoáng nhìn cô, mang theo một chút khoe khoang cùng giễu cợt.

- A, vậy thật vất vả cho cô quá, thật sự cảm ơn cô đã chăm sóc anh ấy khi tôi vắng mặt, nhưng mà bây giờ đã về đến nhà rồi, xin cô giao anh ấy cho tôi được chứ? Anh ấy đã nói không muốn khiến cô cực khổ, vậy thì mời cô về nghỉ ngơi sớm một chút! - Duy Nhất nhìn cô ta, trên mặt nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói xong tay di chuyển ra phía sau lưng của Minh Dạ Tuyệt.

Chẳng có chút tức giận nào cả, cũng không đau khổ, nếu như lúc nãy nhìn cô ta bước xuống từ trong xe của Minh Dạ Tuyệt, lòng của cô còn có chút phiền muộn, rồi lại có chút khó chịu nói không thành lời, thì bây giờ chẳng còn gì nữa. Bởi vì, người đàn ông đan ở trước mặt cô sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy, dù là người nhà của anh, anh quan tâm người khác, anh cũng chưa bao giờ nói đến việc làm người khác cực khổ, cô ta chủ động nói ra mọi chuyện, thể hiện rằng cô ta quá mức giả dối, khiến cô chẳng thể tin tưởng những gì mà cô ta nói. Sống chung với anh nhiều năm như vậy, mặc dù giữa bọn họ vẫn lạnh nhạt như nước, nhưng cô cũng là người hiểu anh nhất, người đàn ông này sẽ không nói những lời như vậy.

- Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy cực khổ gì cả, cô cứ giao tổng giám đốc cho tôi là được rồi, cô cứ về phòng mình nghỉ đi, không cần quan tâm đến anh ấy, tôi sẽ đưa anh ấy vào. - Hạ Thanh Lịch lần nữa đẩy tay của Duy Nhất ra, kìm nén sự phẫn hận trong lòng, trong mắt của cô ta ngập tràn ý cười, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo chói tai.

Cô chờ đợi tám năm, rốt cuộc bây giờ đã trở thành thư ký bên cạnh anh, ngày ngày ở bên anh, cùng làm việc với anh, nhưng anh chỉ coi cô là một trở thụ đắc lực, chưa bao giờ xem cô như người phụ nữ của mình, cô đợi không nổi, đợi tám năm, đây đã là cực hạn của cô rồi. Hơn nữa gia đình một mực muốn cô quay trở về làm việc cho công ty gia đình, cô không còn nhiều thời gian để đợi thêm nữa rồi.

- Xin lỗi, đây là nhà tôi, không có lý do gì lại cho phép người ngoài vào phòng ngủ của mình. - Duy Nhất ngăn cô ta lại, Hạ Thanh Lịch không giao Minh Dạ Tuyệt ra, cô cũng không để cho cô ta vào nhà.

Coi như cô không còn yêu anh nữa, coi như cô đã tuyệt vọng về anh, nhưng trên danh nghĩa anh vẫn là chồng của cô, không có lý do gì cô lại cho phép một người phụ nữ vào phòng ngủ của bọn họ. Đây là sự tôn nghiêm của cô, cô không cho phép bất cứ người nào bước vào phòng ngủ của anh.

- Tôi không phải ‘người ngoài’, tôi là thư ký kiêm bạn gái của tổng giám đốc, anh ấy đã nói chỗ ở của anh ấy tôi có thể tự do ra vào. - Hạ Thanh Lịch đè nỗi tức giận trong lòng, lạnh lùng nhìn cô ta nói.

- Thật sao? Nhưng. . . . . . Đây là nhà tôi, dĩ nhiên cũng có một phần của tôi trong này, không phải là nơi của “một mình” anh ấy, cho nên cô không thể vào đây, xin hãy đưa anh ấy cho tôi, được chứ?. - Duy Nhất nhìn người đàn ông chưa tỉnh lại bên kia rồi thản nhiên nói, trong giọng nói chưa từng có sự nặng nề và lạnh lẽo.

Thì ra đây là người phụ nữ của anh ta! Không trách lại phách lối như vậy. Cô chưa từng nhắc đến, nhưng, không có nghĩa là mấy người phụ nữ của anh có thể cưỡi lên đầu cô.

- Nếu như tôi không đưa? - Sắc mặt Hạ Thanh Lịch từ từ trầm tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nếu như không phải cô ta một mực ở lại bên cạnh anh, cô cũng không đến nỗi phải đợi tám năm như thế này.

- Vậy thì mời cô đi ra ngoài, mang theo anh ta đi luôn - Duy Nhất đưa tay nhẹ nhàng chỉ vào người đàn ông đang say đứng bên cạnh Hạ Thanh Lịch và nói, nếu như người đàn ông này không đợi nổi mà bỏ cô thì cô cũng chẳng cần lưu lại.

- Cô. . . . . . - Hạ Thanh Lịch nổi đóa mà không thể nói thành lời, cô thật không ngờ cô ta lại nói như vậy, căm hận trong lòng dần dần dâng trào, thật sự muốn xông đến xé xác cái người phụ nữ trước mặt này, nhưng cô không thể làm như vậy, nếu làm như vậy, sự cố gắng của cô sẽ trở thành tờ giấy trắng.

- Nếu không muốn thì rời đi, nếu không thích thì đưa anh ấy cho tôi, mau lựa chọn đi, tôi không rãnh để ở đây nói chuyện với cô, tôi còn đi ngủ nữa. - Duy Nhất cố ý ngáp một cái, cẩu thả nói ra.

Hà Thanh Lịch cố gặng nhịn sự không cam lòng xuống, cắn răng đem Minh Dạ Tuyệt giao lại cho Duy Nhất, sau đó lại cố ý nói lái:

- Nếu như anh ấy nôn, cô nhớ vỗ nhè nhẹ lưng anh ấy, như vậy ảnh sẽ dễ chịu hơn, hơn nữa dạ dày anh ấy không được tốt, sáng sớm thức dậy nhớ làm cho anh ấy chút điểm tâm dễ tiêu hóa, còn có. . . . . .

- Tôi là vợ của anh ấy, tôi nghĩ việc chăm sóc anh ấy không cần cô lo đâu, còn nữa lúc đi ra cô nhớ đóng cửa giúp tôi!

Duy Nhất không để ý lời khích bát của Hạ Thanh Lịch, chặt đứt lời nói của cô ta rồi đưa Minh Dạ Tuyệt vào phòng ngủ.

- Cô . . . . . - Hạ Thanh Lịch âm trầm nhìn bóng lưng Duy Nhất đang dìu Minh Dạ tuyệt rời đi, đôi tay từ từ nắm chặt, trên người ngập tràn sát khí, người phụ nữ này dám nói với cô như vậy, thật sự quá kiêu ngạo rồi, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ đoạt tất cả những thứ nên thuộc về cô.

Duy Nhất vừa đỡ Minh Dạ Tuyệt trở về phòng liền nghe một tiếng “rầm” thật lớn, giúp cô nhận ra đó là Hạ Thanh Lịch đã đi về, trong đem tối yên tĩnh âm thanh này khiến người ta kinh người.

Nghe tiếng giày cao gót giẫm trên nên nhà ‘cộc cộc’, Duy Nhất cười nhạt một tiếng rồi đặt cơ thể anh lên giường ngủ, giúp anh cởi giày, đưa tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên người anh, ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu như muốn khắc sâu khuôn mặt ấy vào trí nhớ, khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi về phía buồng tắm.

Người đàn ông này, anh lại lần nữa khiến trái tim cô tổn thương!

Ngày hôm sau, Minh Dạ Tuyệt nặng nề ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt rồi bước xuống giường.

Anh trở về nhà khi nào vậy? Vì sao trong đầu anh không có một chút ấn tượng nào cả? Anh chỉ nhớ mình đã cùng vài vị giám đốc khác đến ‘Hoàng Đô’ vừa uống rượu, vừa nói chuyện hợp tác làm ăn với nhau, chuyện còn lại anh không nhớ rõ. Anh trở về đây như thế nào, thay quần áo bằng cách nào, anh chẳng có ấn tượng gì về những chuyện xảy ra đêm qua cả.

Khi anh bước ra khỏi phòng, đã thấy Duy Nhất đang ngồi trên ghế salon làm việc với máy tính, rồi lại cúi đầu ghi ghi chép chép cái gì đó. Nhu Nhi đang ngồi bên cạnh cô xem Anime, thỉnh thoảng sẽ trợn mắt vì phấn khích, thỉnh thoảng cũng sẽ tóm lấy tay Duy Nhất kể lại tình huống thú vị trong bộ Anime mà bé đang xem. Mà lúc đó Duy Nhất cũng sẽ ngẩng đầu lên coi trong TV đang chiếu gì, sau đó vừa cười đùa vừa nói chuyện với Nhu Nhi.

Đây chính là nhà anh sao? Hai mẹ con họ như một đôi bạn thân, luôn sống vui vẻ với nhau, chưa bao giờ thấy mẹ con họ cãi vã vì chuyện này hay chuyện kia, đây chính là gia đình bình thường mà người ta vẫn nói sao?

Nhìn một lát, anh im lặng nhớ đến chuyện mấy ngày trước; khi đó luật sư tìm anh nói chuyện hợp đồng hôn nhân của anh và cô sắp kết thúc rồi. Nghĩ tới đây, tim của anh lại phiền muộn. Cô sẽ chọn cách ở lại? Hay tranh thủ cuốn gói đi nhanh? Anh không hiểu gì về cô hết, chẳng biết tận cùng cô đang nghĩ gì. Nếu nói là cô chọn ở lại vì yêu anh thì hơi gượng ép, bởi vì bởi anh luôn lạnh nhạt với cô. Không phải vì yêu, vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ là vì tiền? Nếu như vậy, anh có thể lợi dụng thứ này để giữ cô ở lại hay không?

- Ba. - Trong lúc vô tình Nhu Nhi nhìn thấy người đang đứng phía sau lưng mình, ngẩng đầu gọi một tiếng sau đó xoay lưng tiếp tục xem TV.

Việc ba không trả lời, bé cũng chẳng cảm thấy xa lạ, cũng không mong đợi Minh Dạ Tuyệt sẽ trả lời.

Duy Nhất nghe con gái gọi thế, liền quay đầu lại, thấy anh đang nhìn mẹ con bọn họ, trong mắt là vẻ mông lung, đột nhiên trong lòng có chút không hiểu, anh bị sao vậy? Tại sao đột nhiên nhìn cô như vậy?

- Đã tỉnh rồi hả ? Đói bụng không? Có muốn em chuẩn bị gì cho anh ăn không? - Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Ừ, mấy giờ rồi? - Minh Dạ Tuyệt nói xong đi về phía nhà bếp, đây là thói quen của anh, mỗi sáng sớm cô sẽ vì anh mà chuẩn bị bữa sáng, mà anh cũng đã quen với việc ăn bữa sáng do cô làm trước khi đến công ty rồi.

- Sắp mười giờ rồi, anh chờ một chút, em đi chuẩn bị. - Duy Nhất nhìn lướt qua góc màn hình máy tính, sau khi tắt máy, đem máy tình đang đặt trên đùi để xuống bàn, mới đứng dậy đi vào phòng bếp.

- Cái gì? Mười giờ? - Minh Dạ Tuyệt đang đi được nửa đường bỗng nhiên dừng lại, còn Duy Nhất thì không được báo trước đã va phải người của anh.

- Sao thế? - Duy Nhất yên lặng sờ cái mũi khá đau sau cú đụng vừa rồi, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh sao thế?

- Tôi phải đi ngay, công ty còn có việc.- Minh Dạ Tuyệt đưa tay giữ cơ thể cô, nhìn ánh mắt của cô thì thân thể anh trở nên cứng đờ, sau đó vòng qua người cô chạy thẳng ra ngoài, hôm nay anh còn một hợp đồng cần phải ký, đúng mười giờ rưỡi, giờ không còn kịp nữa rồi.

Duy Nhất nhìn bước chân nóng vội của anh, lại là cái dạng bận bịu của mọi ngày, tại sao công việc của anh chưa bao giờ được ổn định, anh chưa có một ngày được nghỉ ngơi. Tại sao trong mắt của anh luôn là công việc và công việc? Thật không biết anh là người như thế nào nữa, mỗi ngày của anh đều là công việc, công việc. Trừ công việc thì không có gì cả, về đến nhà làm hết công việc xong sẽ ngủ, sau đó tiếp tục một ngày công việc bộn bề; rốt cuộc từ ‘nhà’ trong lòng của anh có vị trí như thế nào? Đây có được xem là nhà của anh không?

***

Hạ Thanh Lịch ngồi ở bàn làm việc phòng thư ký, luôn nhìn về phía cửa thang máy, đến giờ này mà Minh Dạ Tuyệt vẫn chưa đến, anh vẫn còn ở nhà sao? Ở với cô gái kia sao? Cô luôn cho rằng cô gái tên Lam Duy Nhất kia không có gì để cô phải bận tâm. Bởi vì, Minh Dạ Tuyệt chưa bao giờ đối đãi đặc biệt đối với Lam Duy Nhất, với anh công việc và Lam Duy Nhất thì công việc vẫn quan trọng hơn. Nhưng hôm nay cô đã hiểu, Lam Duy Nhất kia là một người phụ nữ không đơn giản. Cô ta thấy mình đỡ chồng cô ta về nhà, lại có thể bình tĩnh như vậy, cứ như chẳng thèm quan tâm vậy. Đến tột cùng cô ta là người như thế nào? Cô không nhìn ra được Lam Duy Nhất có thích Minh Dạ Tuyệt hay không, nhưng cô cũng không thể để tuột mất Minh Dạ Tuyệt.

Suy nghĩ mãi vẫn không thông, Hạ Thanh Lịch sờ sờ trán mình, thở dài một hơi, rốt cuộc nên làm thế nào? Phải làm sao mới có thể đến bên cạnh Minh Dạ Tuyệt? Nếu cứ tiếp tục tụt dốc như vậy, cô sẽ phát điên.

Làm thế nào? Làm thế nào đây hả?

- Trong vòng một phút nữa đem hợp đồng đã chuẩn bị xong đưa tới Hoàng Đô cho tôi. -Ngay lúc Hà Thanh Lịch đang nghĩ kế sách đối phó với Lam Duy Nhất, thang máy vừa dừng tới nơi, Minh Dạ Tuyệt từ trong thang máy bước ra, lúc đi qua cô thì ném ra một câu nói, rồi lập tức đi vào phòng làm việc.

Hạ Thanh Lịch nghe lệnh của anh, vội vàng đứng lên tìm hợp đồng anh cần, Minh Dạ Tuyệt đối với những người làm việc bên cạnh anh đều có yêu cầu rất nghiêm khắc, cô đã trải qua rất nhiều cố gắng mới đến được ngày hôm nay. Anh bàn giao công việc xuống, cô phải dùng tất cả các biện pháp nào để hoàn thành.

Lấy được hợp đồng, Minh Dạ Tuyệt từ phòng làm việc đi ra ngoài, trong tay một đống công văn, Hà Thanh Lịch thấy thế liền chạy đến bên cạnh anh, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.

- Tổng giám đốc, đây là hợp đồng, anh. . . . . . .

Minh Dạ Tuyệt đi ngang cầm lấy hợp đồng, chưa đợi cô nói xong, lập tức đi vào thang máy lần nữa, mắt từ đầu đến cuối không thèm liếc cô lấy một cái.

Hạ Thanh Lịch đứng nhìn bóng lưng của anh đi vào thang máy, răng khẽ cắn lấy cánh môi, nhíu mày, trong mắt lóe lên sự cô đơn. Làm cách nào anh mới thấy được sự tồn tại của cô? Làm cách nào mới khiến người phụ nữ kia ly hôn với anh? Cô còn phải đợi đến khi nào nữa?

Không, cô không thể đợi thêm nữa, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp.

Từ từ ngồi vào bàn làm việc, nhíu mày thật chặt, sau hồi lâu, trước mắt cô léo sáng, hàm răng từ từ buông vành môi mỏng ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười, trên mặt hiện lên một tia gian trá. Nếu chờ đợi mà không có chút tiến triển nào, đi đến trước mặt người phụ nữ kia tỏ rõ thân phận của mình cũng không có kết quả, cách này nhất định sẽ hữu dụng.

- Ha ha, Lam Duy Nhất, đừng trách tôi nhé, muốn trách thì trách cô chiếm đồ mà tôi muốn. - Trên mặt Hà Thanh Lịch hiện ra nụ cười lạnh, toàn thân vây quanh hơi thở độc ác.

Nếu chờ đợi không được nữa, vậy cô chủ động ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.