″ Ba Minh Liệt " Trong mắt Cầu Cầu ngấn nước mắt "Sao mẹ không về cùng?"
Trác Minh Liệt ôm Cầu Cầu vào trong lòng "Cầu Cầu đừng khóc, mẹ sẽ rất mau trở về!"
"Có thật không" Trong lòng nho nhỏ của Cầu Cầu đã chứa đầy lo lắng. Nó ôm cổ của Trác Minh Liệt đau lòng hỏi: " Có phải mẹ đã chết?"
Trác Minh Liệt vừa nghe Cầu Cầu nói như vậy, trong lòng không khỏi quặn đau, cố giữ bình tĩnh"Sao có thể thế được! Sao Cầu Cầu có thể nói những lời như thế ra!"
Trác lão gia chỉ đứng bên cạnh nhìn lòng càng vội, Cầu Cầu này càng nhìn càng giống con trai của Trác Minh Liệt.
"Trác Minh Liệt đứa bé này là"
"Ông ngoại đây là Cầu Cầu cũng là con trai của cháu!" Trác Minh Liệt dắt tay nhỏ bé của Cầu Cầu dẫn nó đến trước mặt Trác lão gia: " Mau gọi cụ!"
"Cụ" Hai mắt Cầu Cầu đẫm lệ nhẹn nghẹn ngào ngào gọi một tiếng cụ.
"Ai tiểu bảo bối tại cháu lại sao khóc? Có chuyện gì nói cho cụ nào "Ông cụ đã lớn tuổi không nghe được tiếng khóc đau lòng này nữa.
"Cụ ơi, mẹ cháu đi đâu mất rồi, cụ có thể giúp cháu tìm mẹ về không?" Cầu Cầu nhìn chằm chằm ông cụ nghiêm túc hỏi "Không biết mẹ đi nơi nào, vài hôm trước chính mắt cháu đã thấy mẹ rơi vào biển rộng"
"Biển rộng?" Ông cụ nhìn Trác Minh Liệt một chút nhớ lại lời nó nói trước đây. . . Chẳng lẽ người được ông cứu lên thật sự là cô dâu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866754/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.