″ Ông nội cháu đang định tạm thời dừng kế hoạch A lại, tung sản phẩm đồ chơi thiết kể ra ngoài thị trường nhằm ổn định tình hình hiện nay của công ty!”
Ông cụ nghe Trác Minh Liệt nói như vậy lập tức tán thưởng anh ” Minh Liệt ông nội quả nhiên không nhìn lầm cháu! So với ba cháu cháu còn giỏi hơn nhiều!”
Vừa đi vừa nói chuyện mấy chốc đã đến Nhà họ Trác.
“Ba! !” Bà Trác nhìn thấy ba mình giật mình nói không ra lời “Sao ba lại tới đây?”
“Nha đầu chết tiệt kia, có phải cô thật sự muốn tôi sống cô đơn cả đời trên đảo!”
“Ba” Bà Trác chợt rơi nước mắt “Người đã tới, có phải là đã tha thứ cho con gái?”
“Cũng đã ba mươi năm, Minh Liệt cũng đã có con trai sao ba còn có thể không tha thứ cho con? Hơn nưa ta cũng chỉ có một đứa con là con”
“Cái gì?” Trác Minh Liệt cho là mình nghe lầm sao ông nội lại nói như thế!
“Ông nội, người….”
“Thật ra thì ông là ông ngoại cháu! Lúc đầu ông phản đối mẹ cháu lấy ba cháu, nhưng tên tiểu tử Trác Khiếu Thiên kia lại nói muốn ở rể nhà chúng ta nhưng đến khi có con trai lại cho mang họ Trác! Hôm nay ông tới đây chính là tìm anh ta tính sổ!” Ông cụ giận đùng đùng vào cửa.
“Mộc Mộc đâu?” Ông cụ tìm tên tiểu tử kia khắp nơi. . . Trác Minh Liệt cảm thấy có chút mơ hồ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a?Sau bao nhiêu năm như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866753/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.