Ngồi trong quán cà phê, Bạch Lăng nằm úp mặt, để trán tựa lên mặt bàn thủy tinh lạnh băng đã lâu mới khôi phục lại nhiệt độ bình thường của khuôn mặt. Mà kẻ hại cô thiếu chút nữa chảy máu não lại vẫn mỉm cười hạnh phúc ngồi cạnh cô uống cà phê, ăn bánh ngọt không hề áy náy khiên cô bực mình đá anh một cái.
– Sao lại đá anh?
Đồ Thánh khó hiểu ngạc nhiên quay đầu hỏi cô.
– Thích đá thì đá, không được à?
Cô vênh mặt lên hỏi lại. Đồ Thánh hơi sủng sốt nhìn cô.
– Em là thế đấy, anh định thế nào?
Cô điêu ngoa khiến anh đột nhiên cười lớn, tiếng cười khoái trá khiến mọi người lại chú ý nhìn hai người.
Nhất thời lại trở thành tiêu điểm, Bạch Lăng lại đỏ bừng mặt, cô nhìn bốn phía xấu hổ gật đầu xin lỗi rồi vội bịt kín miệng anh lại.
– Đừng cười nữa. Anh cười cái gì? Đáng ghét!
– Bã xã à, em đáng yêu quá. Đồ Thánh gỡ tay cô ta, mỉm cười nói.
– Anh nói cái gì thế? cô ngượng ngùng nhỏ giọng nói
– Sao lại xấu hổ.
– Làm gì có?
– Không có à? Nhưng mặt em đỏ như quả táo vậy, trông rất đáng yêu.
– Anh đừng có nói nữa.
Bạch Lăng bưng mặt, thẹn thùng la hét.
– Thật đáng yêu
Anh còn nói thêm lần nữa rồi nhanh chóng nghiêng người hôn cô một cái.
Cô hoảng sợ, theo phản xạ quay đầu nhìn bốn phía, may mà không ai để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-thanh-thu/3065861/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.