Sau khi nói hết mọi chuyện, Khế Gia và Mạc Tuy vẫn sến súa tới khi sắc trời sáng lên, cảm giác được có người sắp tỉnh, Khế Gia mới lề mà lề mề, thú hóa, quấn thân thể Mạc Tuy lại.
Mãi cho đến khi quay về bộ tộc, tâm tình Mạc Tuy đều phi thường sung sướng, ngay cả Tát Phi rất tò mò len lén đi qua hỏi, bị Mạc Tuy mỉm cười đuổi về. Trên đường quay về rất thuận lợi, mưa dường như đã rơi hết khi lên đường, một đường đều là trời trong nắng ấm trời xanh vạn dặm.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp trở lại, vừa vặn là lúc các thú nhân ra ngoài đi săn trở về, Tác Nhĩ từ sau khi xuất sư số lần gặp mặt giảm hẳn đang khiêng con mồi mới từ trong rừng ra, phát hiện mấy người Mạc Tuy đã trở về, ném con mồi khiêng trên vai đi, bổ nhào lên người Mạc Tuy. Mạc Tuy tự nhiên đã thấy Tác Nhĩ, thấy y xông lại cũng không né tránh, bị mãnh liệt ôm lấy, chỉ là ngay cả nhiệt độ cơ thể của Tác Nhĩ còn chưa cảm thụ được, Khế Gia đã xách người ra.
Tác Nhĩ nhìn Khế Gia một tay nắm cổ mình đang cười như không cười nhìn mình, không khỏi cảm thán hai người ở chung lâu dần, ngay cả biểu tình cũng giống.
Vào bộ tộc, đoàn người liền tản ra, Lạp Đạt và Tát Phi mang theo Mễ Nhĩ và Lôi Y đi tìm tộc trưởng, những người còn lại cõng muối tới nhà Y Tư. Bởi vì trên đường đi trễ nãi một chút thời gian, khi mấy người trở về đã sắp qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-trao-da-thu-khong-mong-vuot-cung-la-da-thu/1333765/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.