“Bộ tộc bọn ta cũng biết làm muối, còn có thể chế tạo đồ gốm, qua đây chỉ là để đổi chút đường và gừng.” Ngọn lửa liếm miếng thịt nướng, mỡ trên thịt nhỏ xuống lửa thỉnh thoảng bốc lên một đám hoa lửa, Lôi Y nhìn các thú nhân ngồi bên đống lửa, thanh âm vẫn trầm thấp, “Mặc dù bộ tộc bọn ta có y lạp, nhưng cho tới nay đều chưa từng xuất hiện y lạp có thiên phú đặc biệt với dược liệu, chỉ biết một ít trị liệu rất căn bản, mãi cho đến lần này dùng thử thuốc trị thương Tát Phi cho ta, mới phát hiện nó hữu hiệu hơn so với thảo dược trong tộc bọn ta. Bọn ta cần thuốc trị thương, mà các ngươi cần muối, cự ly giữa bộ tộc chúng ta so với bộ tộc các ngươi đi đổi muối còn gần hơn một chút, nếu kết minh, có lẽ sẽ tiện hơn rất nhiều.”
Tuy Lạp Đạt rất động tâm, vẫn khó xử như cũ: “Tuy ta cảm thấy chủ ý của ngươi khong tệ, nhưng chuyện quan trọng như vậy, ta không thể quyết định, vẫn là phải xem ý tứ của tộc trưởng.”
“Cho nên ta và Lôi Y mới cùng các ngươi quay về, cùng tộc trưởng các ngươi gặp mặt nói chuyện là được rồi.” Mễ Nhĩ cầm xuyên thịt ăn đến là vui vẻ, khóe miệng toàn là dầu, giọng hàm hồ nói.
“Các ngươi… Có thể đại biểu ý kiến của bộ tộc?” Lạp Đạt tựa hồ có chút không tin tưởng, tuy Lôi Y thoạt nhìn rất trầm ổn, nhưng Mễ Nhĩ thực sự quá trẻ.
Mễ Nhĩ hai ba miếng nuốt thịt nướng xuống, bất mãn nhăn mặt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-trao-da-thu-khong-mong-vuot-cung-la-da-thu/1333764/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.