Các thú nhân vị thành niên vận chuyển con mồi mỗi ngày chỉ luân phiên tham gia nửa ngày, gần tới mùa đông, Mạc Tuy cũng bận rộn. Thời gian đi săn buổi sáng càng dài, thú nhân vị thành niên hơi lớn tuổi thường đi hỗ trợ buổi sáng, Mạc Tuy khiêng con mồi nửa ngày, tùy tiện ăn một chút gì đó, buổi chiều phải đi gặt tiểu mạch. Loại tiểu mạch này không biết đã mọc khi nào, hoặc là nói không biết đã bị bỏ quên ở đây bao lâu, đã tự do phát triển ra diện tích rất lớn, Mạc Tuy chỉ có một mình chậm rãi gặt, mấy nửa tháng mới mang phần lớn về nhà được. 
Trong mười mấy sọt cỏ được bện rất chặt cao tới nửa người đều là tiểu mạch đã đập, Khế Gia và Tác Nhĩ mỗi ngày đều phải đi săn, cối xay đá và cối giã tạm thời không có cơ hội thể hiện, bán thành phẩm đều chất trong phòng nhỏ lúc trước của Khế Gia chờ gia công. 
Thú nhân đi săn mùa đông đều là đi sớm về trễ, bữa trưa giải quyết tại chỗ, vì ngăn ngừa Khế Gia và Tác Nhĩ thể lực không đủ trong lúc đi săn mà xảy ra vấn đề, mỗi sáng sớm Mạc Tuy đều làm bữa sáng thuần thịt, phân lượng đầy đủ, tuy thỉnh thoảng hai người vẫn sẽ bị thương, nhưng vẫn nhảy lên nhảy xuống phi thường có tinh thần. 
Bột mì lúc trước đã mài xong, Mạc Tuy đưa một lọ lớn cho Y Tư, thuận tiện nói cho anh ta cách làm bột mì, Y Tư tuy rằng còn trẻ, nhưng làm tế tự vẫn nhìn ra được giá trị của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-trao-da-thu-khong-mong-vuot-cung-la-da-thu/1333749/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.