Mang theo một giỏ lớn lúa mạch về nhà, kỳ thật trong lòng Mạc Tuy cũng không có tự tin như Khế Gia tưởng, tuy trước kia ở nông thôn từng giúp xử lý lúa mạch, nhưng không đó đã có máy móc, rất nhiều bước không cần nhân công hoàn thành, dựa theo hình dạng trong trí nhớ tạo cối xay nho nhỏ, Mạc Tuy còn không rõ nó có dùng được hay không. Khi về đến nhà Mạc Tuy liền thấy Tác Nhĩ ngồi xổm người chuồng gà nhà mình nhàm chán nghịch gà, trên mặt đều là ý cười nhộn nhạo, Mạc Tuy cười như không cười nhìn thoáng qua Khế Gia đi phía sau, biểu tình Khế Gia cứng lại trong nháy mắt, đường nhìn lơ lửng dời đi, chỉ là tai lại từ từ đỏ lên. “Đừng khi dễ gà nhà ta, hôm nay vừa tìm được mấy thứ mới, qua đây giúp ta làm việc.” Mạc Tuy phi thường quen thuộc sai sử Tác Nhĩ. “Biết rồi, a, quần áo mới đã làm xong, ta làm cho các ngươi ba bộ, mùa đông hẳn là đủ mặc rồi.” Tác Nhĩ lại không để ý Mạc Tuy luôn kêu y làm việc, trực tiếp ném quần áo da thú đã gói kĩ trong tay cho Khế Gia, lại phát hiện sắc mặt Khế Gia rất quái gỡ, kỳ quái hỏi, “Khế Gia khó chịu sao, có cần tìm tế tự khám không?” Nghe Tác Nhĩ nhắc tới tế tự, biểu tình Khế Gia càng quái dị. “Không sao, phỏng chừng hôm nay cùng ta gặt lúa nên mệt nhọc, qua đây giúp ta xoay cái này một chút.” Mạc Tuy dời cối xay đá từ trong góc tường ra, lại lấy ra một lọ nhỏ tiểu mạch đã đập lúa xong lúc trước thử cắt về, vô cùng vân đạm phong khinh chuyển chủ đề. Chỉ là, với thể chất thú nhân, cho dù có gặt mấy mẫu đất cũng không mệt được. Tác Nhĩ thoạt nhìn phấn khởi hết sức, Mạc Tuy chỉ y phải dùng cối xay đá thế nào xong liền để Tác Nhĩ lăn qua lăn lại. Bị hạn chế sức sản xuất, đồ chứa đựng thường thấy trong tộc thú nhân chỉ có lọ gốm và cái sọt sơ chế, tiểu mạch chỉ có thể đựng trong lọ. Chờ Mạc Tuy cất quần áo xong, lại lấy thịt khô mới làm xong ra, Tác Nhĩ đã xử lý xong toàn bộ một lọ nhỏ tiểu mạch, hiệu quả ngoài ý muốn không tệ lắm, Mạc Tuy rất gật đầu hài lòng, sau đó lấy ra cối giã bằng đá đã chuẩn bị tiếp tục bóc lột sức lao động của Tác Nhĩ. Khế Gia sau khi đụng trúng màn thân thiết của Tác Nhĩ và Y Tư còn chưa điều tiết tốt tầm tình mình, Tác Nhĩ ở bên ngoài mài bột mì Khế Gia liền phi thường tự giác đi dọn dẹp chuồng gà, thuận tiện nhặt mấy quả trứng. Tiểu mạch thí nghiệm mài thành bột còn chưa tới mười cân (5 kí),đựng hơn nửa lọ, bột mì mặc dù mài không mịn bằng máy móc, nhưng không ảnh hưởng ăn vào miệng. Tuy không biết làm bánh bao và màn thầu, nhưng Mạc Tuy vẫn có thể cán mì. Khế Gia và Tác Nhĩ đều chưa từng ăn tiểu mạch, vừa nghe Mạc Tuy nói bột mì có thể ăn, rất tò mò lấy tay dính bột mì cho vào miệng, cản không kịp, Mạc Tuy chỉ có thể nhìn biểu tình bọn họ trong nháy mắt trở nên vi diệu, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bữa tối Mạc Tuy làm mì thịt dê củ cải, mỗi người một quả trứng chần nước sôi, bất quá Tác Nhĩ và Khế Gia đều không biết dùng đũa, Mạc Tuy vót cho bọn họ hai cái nĩa lại vót cho mình một đôi đũa, mặc dù với thói quen sinh hoạt của bộ tộc thú nhân mà nói loại đồ ăn có thể trực tiếp cầm trong tay như bánh bao rất tốt, nhưng Mạc Tuy thật sự chưa từng tự làm, sợ phí phạm nhưng thực vật không dễ có được này. “Ăn rất không giống.” Khế Gia dùng nĩa cuộn mì bỏ vào miệng, tuy rằng không quen vị mì nhưng vẫn rất nghiêm túc bình phẩm mùi vị món ăn mới, “Tuy bản thân nó ăn vào không có mùi, nhưng vẫn có thể ăn được, hơn nữa cảm thấy ăn đủ no, không giống ăn trái cây, cho dù ăn nhiều cũng chưa no bụng.” “A, ăn ngon lắm, đồ ăn Mạc làm đều rất lợi hại đó, bất quá cái này là cái gì?” Tác Nhĩ ghim lên một miếng củ cải trắng, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhét hết vào miệng. “Củ cải trắng, mấy hôm trước đào trong rừng, bất quá tìm được không nhiều lắm, ta chỉ đào mấy củ.” Mạc Tuy xuyên vào cơ thể này mười mấy năm lần đầu tiên ăn mì dị thường thỏa mãn, ngay cả nước canh cũng uống sạch, sau đó bắt đầu lừa người, “Trong tộc trước đây ta ở, mùa đông chính là dựa vào mấy thứ này mà vượt qua, nếu như có thể trồng trên diện rộng, trời đông mặc dù gian nan nhưng vẫn chịu đựng được.” Tác Nhĩ rất thích vị củ cải này, lật lật tìm tìm củ cải trong canh thịt, vừa ăn vừa ngẩng đầu rất nghi hoặc nhìn Mạc Tuy: “Trồng? Phải làm thế nào?” “Chính là bọn ta vạch ra một miếng đất lớn, sau đó rải hạt giống đặc biệt trồng mấy thứ này.” Thức ăn trong tộc đều là bắt tới hoặc thu nhặt, Mạc Tuy biết mình muốn để bộ tộc thú nhân tiếp thu trồng trọt là vô cùng khó khăn. “Thế nhưng mấy thứ này không phải chỉ cần đến bìa rừng là có thể hái rất nhiều sao? Tại sao phải đặc biệt trồng?” Tác Nhĩ ăn no liền múc hết thịt còn dư lại trong nồi cho Khế Gia, dọn dẹp chén đũa, phi thường tự giác, “Nếu như Mạc sợ chúng ta ăn hết thực vật, có thể để lại một chút năm sau lại ăn.” Mạc Tuy có chút bất đắc dĩ cười cười, nghĩ vẫn là chờ gặt xong lúa mạch tự mình giữ lại một túi sang đầu xuân năm sau đi rải tương đối thực tế hơn. Mùa thu thế giới này ngắn vô cùng, cuối mùa thu các thú nhân sẽ không đi săn một mình nữa, mà do tộc trưởng thống nhất tổ chức vào sâu trong rừng, nơi con mồi tương đối nhiều để săn. Chỉ là sâu trong rừng, cũng không chỉ có thú nhân là kẻ săn mồi, khi lãnh địa bị xâm lấn, đám mãnh thú cũng sẽ phản kích, mỗi mùa đông đi săn sẽ không ngoài ý muốn có người bị thương trở về. Thú nhân thành niên trong tộc chiếm sáu phần, khi nhiệt độ không khí đủ thấp đều lên đường đi săn, mà thú nhân vị thành niên đủ tuổi sẽ phụ trách vận chuyển con mồi, nhóm giống cái thay phiên chờ bên cạnh rừng xử lý con mồi, Y Tư cũng chờ bên cạnh rừng chăm sóc thương binh. Bởi vì Mạc Tuy còn chưa trải qua nghi thức thành niên trong tộc, chỉ cần đi theo sau đại đội phụ trách vận chuyển con mồi, Tác Nhĩ tuy rằng đã tìm tộc trưởng biểu đạt khát cầu mãnh liệt muốn cùng đi săn, tộc trưởng cũng đã đáp ứng trước. Nhưng á chủng chưa từng chân chính chứng minh thực lực của mình, tộc trưởng chỉ để y cùng thú nhân vị thành niên vận chuyển con mồi, thẳng cho tới khi các thú nhân vị thành niên trong khi vận chuyển con mồi gặp phải dã thú theo mùi máu đuổi tới, còn chưa kịp phản ứng, Tác Nhĩ đã lưu loát một đao trúc đóng đinh não dã thú xuống đất, mới chính thức được thêm vào đội ngũ đi săn. Giữa bộ tộc treo càng ngày càng nhiều thịt được rửa sạch, mùa đông rất nhanh tới rồi. Phương pháp bảo tồn thịt vẫn là chưa tới lúc tuyết rơi thì hong khô trước, để vài ngày chờ khi thấy không tốt lắm mới nấu trong nước muối, sau đó chính là cách một đoạn thời gian nấu một lần đề phòng biến chất. Tất cả thịt vào mùa đông đều phân phối chung, dựa theo số người đi săn thực tế mỗi người một phần, thú nhân vị thành niên cũng có thể được chia nửa phần. Lực công kích của dã thú so ra tuy kém thú nhân, nhưng nếu hành động theo đàn vẫn có thể tạo thành quấy nhiễu không nhỏ cho thú nhân, thậm chí trọng thương, mặc dù đã hai ba năm trong tộc không có thương vong khi đi săn mùa đông, nhưng mỗi ngày Y Tư vẫn chuẩn bị dược cao chờ bên cạnh rừng. Khí trời càng lạnh, Tác Nhĩ một thân áo da thú xen lẫn trong một đám thú nhân mang hình thú rất bắt mắt, mỗi ngày cùng mọi người quay về, tuy trên áo da thú còn đọng máu, ánh mắt lại sáng lấp lánh, mấy thú nhân ban đầu khuyên Khế Gia đừng để Tác Nhĩ liên lụy ánh mắt nhìn Tác Nhĩ đã thay đổi rất nhiều, cho dù thỉnh thoảng bị thương, vẫn khiến Tác Nhĩ tràn ngập chờ mong chuyến đi săn mỗi ngày. Trong bộ tộc thú nhân, chỉ cần ngươi có thực lực và dũng khí, mang về cho bộ tộc càng nhiều thức ăn, chính là dũng sĩ bộ tộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]