Trong bộ tộc bất luận là thể chất gì, mười bốn tuổi coi như trưởng thành, Mạc Tuy một mình lặng yên không một tiếng động lớn tới năm mười ba, thừa dịp mùa đông vừa qua, lúc người trong tộc đều dị thường bận rộn, mang theo bao nhỏ sớm chuẩn bị, khoái trá chuồn mất.
Loại cảm giác bị coi thường thậm chí bị giống cái khinh bỉ Mạc Tuy đã hoàn toàn chịu đủ rồi, hắn là một nam nhân, cũng không cần phụ thuộc vào ai, cho dù thể chất thiếu hụt, cũng vẫn có thể dựa vào chính mình mà sống thật tốt. Trước khi tiến vào rừng, Mạc Tuy liếc mắt nhìn bộ tộc cách đó không xa lần cuối, mấy năm qua thân thể rèn luyện tốt phát triển rất không tệ, tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, thoạt nhìn đã lớn cỡ mười lăm mười sáu, sống lưng thẳng tắp, thân thể còn có chút ngây ngô cũng có một tầng cơ bắp thật mỏng, hắn vẫy vẫy tay, nhẹ nhõng vô cùng không tiếng động nói: “Ta muốn đi tìm cuộc sống mới, chỉ mong không gặp lại.” Vĩnh biệt cái thân phận á chủng này đi.
Trong bao nhỏ của Mạc Tuy chứa muối và đường đã xử lý lần hai, gừng gói kĩ, đồ gia vị tương tự như ớt khô, một ít thảo dược các thú nhân thường dùng, mấy thanh dao bằng xương bằng đá Mạc Tuy tự mài, và một cái bình gốm rắn chắc. Cắm trại dã ngoại không phải là Mạc Tuy chưa từng làm, thân là á chủng, lúc mẹ thân thể này dạy chị hắn các loại kỹ năng sinh hoạt cũng chỉ điểm cho Mạc Tuy một chút, loại cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-trao-da-thu-khong-mong-vuot-cung-la-da-thu/1333740/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.