Chương trước
Chương sau
Mạc Tuy nghe được tiếng nước bên tai, tảng đá buộc trên người làm hắn không ngừng chìm xuống, nước không ngừng chảy vào phổi khiến ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng tất cả rơi vào yên lặng.
Ánh mặt trời chói mắt hắt vào người, Mạc Tuy vốn cho rằng không còn cơ hội tỉnh lại nữa có chút mờ mịt mở mắt ra, dưới thân mềm mại không giống trên mặt đất, vô thức sờ sờ, lại mò được một tay đầy cỏ. Mạc Tuy cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên, thế nhưng nhảy đến phân nửa liền mềm nhũn ngã trở lại, toàn thân đều có cảm giác đau nhức, Mạc Tuy nằm trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu, mới lại thử ngồi lên.
Đây không phải thân thể hắn. Tay chân vừa mềm vừa nhỏ thoạt nhìn giống con nít, trên người chỉ bọc một tầng lỏng lẻo giống như da lông, cảm giác toàn thân đau nhức giống như là vừa sốt cao, có thể chính chủ đã chết trong trận sốt cao này.
Đang lúc Mạc Tuy xoắn xuýt thân thể mình mới có phải chăng là một đứa bé bị vứt bỏ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một cậu bé đầu tóc bù xù bên hông chỉ quấn một mảnh da thú một đường gào thét chạy tới chỗ hắn. Biểu tình vốn khẩn trương của cậu ta khi nhìn thấy Mạc Tuy còn đang khua tay nhỏ liền biến thành nhẹ nhõm, nhấc Mạc Tuy từ dưới đất lên xoay xoay, cằn nhằn hai câu Mạc Tuy nghe không hiểu, xách Mạc Tuy kẹp dưới cánh tay liền nhanh chóng chạy đi.
Lấy thân phận trẻ con sinh hoạt vài ngày, Mạc Tuy không sai biệt lắm xác định hắn đúng là xuyên qua rồi, tựa hồ về tới thời đại hoang dã, gia đình hiện tại có ba bốn đứa con, Mạc Tuy nhỏ nhất, thế nhưng không biết vì sao không được chăm sóc tốt, người phụ nữ chỉ quấn da lông của ngực và bộ vị quan trọng một ngày ba bữa đút cho hắn thịt nát băm nhuyễn, sau đó thả hắn lên giường được xếp từ mấy tấm da thú, để mặc Mạc Tuy tự hoạt động.
Thẳng đến hai năm sau, Mạc Tuy đã học được ngôn ngữ nơi đây mới biết được tại sao mình bị nuôi cẩu thả như vậy. Đây là một thế giới thú nhân, các bộ tộc tản mát cự ly cách nhau cũng không gần, đồng thời đều lấy sinh tồn làm tiền đề, cũng sẽ không nảy sinh xung đột quá lớn, mà bộ tộc thú nhân tin tưởng thần sẽ ban ân cho họ, thú nhân được ban cho hình thú có năng lực đi săn chiếm nhân số nhiều nhất, giống cái được ban cho năng lực gây giống có bề ngoài giống phụ nữ, nhân số đại khái chiếm 1/3 bộ tộc, địa vị đặc thù nhất, còn có thêm y lạp vừa có năng lực sinh dục đồng thời khí lực lại không khác biệt lắm với thú nhân ở hình người, thế nhưng nhân số lại rất ít, chỉ có một phần trăm, mà nhân số cực ít giống vậy, là á chủng không có hình thú lại không thể sinh con — giống Mạc Tuy.
Để sinh tồn, bộ tộc thú nhân khác xa so với Mạc Tuy tưởng tượng, y lạp trong tộc là quý báu nhất, mà á chủng cơ hồ là không hề có địa vị, đi săn không sánh bằng thú nhân, lại không thể gầy dựng hậu đại, giống như bị thần vứt bỏ, hầu như sau khi thành niên sẽ thoát ly gia đình, một mình gian nan sống qua ngày, có thể không qua mấy mùa đông, sẽ chết vì đói.
Ngoại trừ con mồi lớn cùng nhau bắt được, con mồi thú nhân tự bắt được đều thuộc về chính mình, bộ tộc không tồn tại trồng trọt và chăn nuôi, trái cây và rau dưa tự hái cũng thuộc về mình, bất quá món chính trong tộc vẫn là thịt, dẫn đến bạn đời mà giống cái và y lạp mong muốn đều là dũng sĩ thú nhân cường tráng, bầu bạn thú nhân mong muốn thì xinh đẹp và có thể làm là được rồi, mà á chủng đồng thời không đủ cả hai điều kiện kén vợ kén chồng đều không đủ.
Lúc Mạc Tuy hai tuổi có một cái tên được đặt phi thường tùy tiện là Đề Á, ngoại trừ cung cấp cái ăn, cha mẹ cơ bản sẽ không quản hắn. Lúc Mạc Tuy còn chưa có xuyên, cha mẹ làm ăn thất bại trốn nợ chung quanh mà vứt hắn xuống nhà ông nội ở quê, thân thể ông cụ không tốt năm thứ hai liền đi, Mạc Tuy đã được toàn bộ người trong thôn cùng nhau nuôi lớn, ở nhà ai thì giúp nhà đó làm việc vặt, lên núi hái rau dại chuẩn bị món ăn thôn quê. Hiện tại xuyên qua tới thế giới này, chính mình lên núi tự kiếm ăn độ khó cũng không lớn.
Đứa nhỏ trong tộc bốn năm tuổi thoạt nhìn đã giống như trẻ con bảy tám tuổi ở thế giới trước, ngoại trừ giống cái hơi yếu một chút, thân thể những đứa nhỏ khác phi thường tốt, đi lang thang chung quanh cũng không ai quản, chỉ cần buổi tối về nhà là được. Mạc Tuy căn cứ thức ăn nhà mình phán đoán phương pháp nấu nướng thế giới này chỉ có luộc hoặc nướng, đồ gia vị chỉ có muối hồ thô sơ và một loại trái cây ngọt ngấy chế thành đường, đối với dược liệu cũng chỉ có được gừng và một loại thảo dược khác đề phòng trúng gió. Bộ tộc Mạc Tuy ở xem như là bộ tộc trung đẳng, có hơn một trăm người, thân là á chủng duy nhất trong tộc, thái độ toàn tộc đối với Mạc Tuy đều là coi thường, cho dù Mạc Tuy đi theo sau mông thú nhân nhìn lén các thú nhân săn thú, các thú nhân cũng xem như không thấy hắn.
Mạc Tuy bị xem như vô năng rất buồn bực, thế nhưng đối với thái độ bộ tộc đối đãi á chủng, Mạc Tuy cũng không muốn giải thích thêm cái gì, trước khi đến thế giới này, nghề nghiệp mới đầu của Mạc Tuy là đánh hắc quyền*, sau đó trở thành sủng vật đánh đấm của một vị phú nhị đại nào đó, mấy thiếu gia này thích nhất chính là xem một đám người tiến vào một căn phòng chém giết nhau, qua camera nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ, sủng vật nhà ai thắng thì càng có mặt mũi, chủ nhân trước kia vì muốn thắng cũng bỏ vốn lớn cho Mạc Tuy, có thể tự nuôi sống mình, Mạc Tuy không tính toán sống trong bộ tộc này.
(*mấy tổ chức đánh nhau cá cược chợ đen, bất hợp pháp)

Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới. Không thích thụ mang theo một đầu kỹ năng đi cứu vớt bộ lạc không hề áp lực tâm lý đã bị áp đảo, cho nên sinh ra một câu truyện chủ công thú nhân tôi thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.