Editor Bồ Đào
“Tần thiếu, sủi cảo này thực sự quá ngon!” Mạnh Tử Lương tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp đại học Đế Đô, văn từ hoa mỹ, nhưng giờ phút này, chính là tìm không thấy từ gì chuẩn xác có thể miêu tả hương vị tuyệt vời của sủi cảo cùng tâm tình của mình.
Trịnh Khải liền càng đừng nói, chỉ là dùng sức gật đầu phụ họa.
Tần Quan Triều lặng lẽ nhìn hai người.
Mạnh Tử Lương mới đầu bị anh nhìn chằm chằm đến bàng hoàng, tầm mắt dời đến chén không kia, nháy mắt chuyển thành kinh hãi, “A, Tần thiếu, cậu, cậu ăn rồi? Cậu không phải đối với bất kì loại đồ ăn hải sản nào đều không có hứng thú sao?”
Thậm chí, ngay cả khi Tần Quan Triều nhìn thấy người bên cạnh ăn hải sản, đều sẽ ghét bỏ đi đường vòng, hiện tại đây là…… Bỗng nhiên liền đổi tính sao? Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu mắt nhìn đĩa trống rỗng, cả người đều thấy không ổn, hắn đoạt miếng cơm của boss, này không phải là tìm đường chết hay sao?
Trịnh Khải hậu tri hậu giác cũng ý thức được cái gì, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, “Cái kia, tôi ăn xong rồi, Tần thiếu, tôi ra bên ngoài chờ ngài, trợ lí Mạnh, cậu bồi thiếu gia lại ngồi một lát.”
Nói xong, không chút do dự đứng dậy rời đi.
Mạnh Tử Lương ở trong lòng quả thật muốn chửi má nó, nhưng nét mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ có cười gượng, như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than.
Cũng may, Tần Quan Triều cũng không đem điều này để ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-la-dau-bep/746764/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.