Chờ đến đến khi hai người dần bình tĩnh, nhịn không được lại nhìn nhau cười, nhiều tình cảm phức tạp cùng tâm sự đều tại tiếng cười này lắng đọng lại, thoải mái, phát huy, phiêu tán, cuối cùng trở nên dày nặng mà thâm trầm.
“Đỗ Tiêu, ông ngoại còn có cái này cho cháu.” Vừa nói, vừa từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cuốn vở nhỏ, đưa đến trước mặt cô, “Ông ngoại chưa từng sử dụng điện thoại, liền đem những phương thức liên hệ với người đó viết trên giấy, tên họ, điện thoại, địa chỉ, còn có nơi họ làm việc, vừa xem liền hiểu ngay, mấy thứ này, cháu có thể lưu vào điện thoại của mình, chỉ là ghi chú đừng để người khác nhận ra.”
Liễu Đỗ Tiêu tò mò cầm lấy cuốn vở mở ra xem, vốn tưởng rằng ông ngoại định giới thiệu cho mình một số trù nghệ đại sư, lại không nghĩ bên trong một người đầu bếp đều không có, tuy nhiên, rất mau cô liền hiểu rõ.
Những người này so với đầu bếp còn quan trọng hơn.
Liễu Tô Nguyên thấy cô đã hiểu rõ, lại cười nói, “Người tên Chu Thiên Vũ, tổ tiên từng là một thương nhân Hoàng gia, chuyên cung tiến đồ sứ, từng nói dù có gia tài bạc triệu, cũng không bằng lò nung của Chu gia, chỉ cần gốm sứ từ Chu gia xuất hiện, thì dù có nhiều tiền đến mấy cũng không mua nổi bầu trời xanh, qua cơn mưa trời lại sáng **, trân quý vô cùng, tuy nhiên, Chu gia truyền tới đời Chu Thiên Vũ này, đã không còn huy hoàng của năm đó……”
“Tại sao ạ?” Liễu Đỗ Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-la-dau-bep/746757/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.