Phòng của Tô Nguyên ở phía sau khóm trúc, cửa mở lớn, Đỗ Tiêu đi tới bước chân có hơi chút nặng nề, bố cục trong phòng rất đơn giản, chỉ có mấy đồ dùng cần thiết, cho nên nhìn có vẻ trống vắng.
“Đỗ Tiêu, đóng cửa lại đi.” Tô Nguyên ngồi ghế cạnh cửa sổ chờ cô, thấy cô tới, mới ôn hòa phân phó một tiếng.
Đỗ Tiêu nghe lời, đóng cửa lại rồi đi qua, cách cái bàn, đối diện ông ngồi xuống, ngoài mặt có vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng, chỉ có cô mới biết được, chìm chìm nổi nổi, giống như một chiếc thuyền giấy trên mặt biển, không biết sẽ trôi dạt về đâu.
Lúc này, liền thấy Tô Nguyên từ trong ngăn bàn lấy ra một tờ giấy, mỉm cười đưa cho cô, động tác hết sức tự nhiên, nhưng mà, khi Đỗ Tiêu nhận lấy nhìn vào nó, cảm thấy trên tay nặng trĩu, sắc mặt cũng thay đổi.
“Ông ngoại……” Đỗ Tiêu trước giờ đều bình tĩnh, nhưng giờ phút này giọng nói không khỏi run lên.
Tô Nguyên cắt đứt lời cô nói, “Đọc nó trước đi, có chuyện gì thì đợi cháu xem hết lại nói.”
Đỗ Tiêu đành phải áp xuống cỗ rung động trong lòng, thoạt nhìn tinh thần tập trung, tổng cộng ba tờ giấy, cô lại ước chừng nhìn hơn nửa giờ, càng xem thần sắc càng trịnh trọng, không hề bỏ qua một chữ.
Tô Nguyên vui mừng không thôi, chờ cô ngẩng đầu, từ ái hỏi, “Xem xong rồi?”
Đỗ Tiêu không biết nói cái gì cho tốt, theo bản năng gật gật đầu.
“Nhớ kĩ chưa?”
“Rồi ạ……”
Đỗ Tiêu từ nhỏ vốn thông minh hơn người, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-la-dau-bep/746756/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.