Bây giờ Tiểu Ngũ đã tham gia vào Cửu Vinh, hơn nữa cũng bắt đầu nhiệm vụ bên kia.
Chờ nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, bất kể là Cửu Vinh hay là phá án ở nơi khác thì đều có tiền đồ rất tốt.
Tiếp tục kéo Tiểu Ngũ đi làm bảo vệ với anh? Không hiện thực.
Một là đại tài tiểu dụng, hai cũng uất ức cho người ta.
Còn về phần Từ Minh, tên nhóc này rất có tố chất trà trộn vào hộp đêm.
Gần đây, cậu ta ở chỗ của Vương Như Nguyệt như cá gặp nước, lăn lộn cũng không tồi, được đề bạt làm đội phó đội cảnh sát, tiền đồ sau này không thể đo lường được.
Hai người anh em ở Giang Uyển đều đã có hướng phát triển, anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Huống chi bây giờ anh đã chuyển về Giang Bắc với Tô Mục Tuyết, mỗi ngày chạy đi chạy lại thật sự rất mất thời gian.
Khương Bích Kiều thấy thế thì khẽ mỉm cười: “Cứ vậy đi, sau này cậu cứ đi theo tôi.”
“Theo chị? Thế nào, chị Kiều, chị đây là làm nhà giàu mới nổi, định bao nuôi tôi sao?”
“Đúng là tôi muốn bao nuôi cậu, cậu đồng ý không?”
Triệu Nam Thiên cười hì hì.
Khương Bích Kiều cười mắng: “Được rồi, đừng túng quẫn như vậy chứ. Tôi còn định ở lại Hoa Khắc nhưng năm nay làm việc ở phòng tài vụ vẫn có một vài mối quan hệ, nếu vì Tôn Chí Bình mà mất đi thì chẳng đáng tí nào.
Dừng một chút, cô ta lại hỏi: “Cậu biết phố Thiên Phong ở vùng Giang Bắc không?”
Triệu Nam Thiên không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871112/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.