Chương trước
Chương sau
Tôn Chí Bình anh ta tàn nhẫn, có nhiều người dưới tay như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên chạy việc vặt.
Nếu như khiến nhiều người tức giận vày thì không đơn giản là mất nửa tài sản rồi!
Anh ta đưa bản thỏa thuận sang rồi đứng dậy: “Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tôi không sao.”
Triệu Nam Thiên chế giễu một câu: “Trưởng khoa Tôn, không ngã hư chứ?”
Tôn Chí Bình liếc anh ta một cái, sắc mặt tái xanh.
Từ lúc vào đời tới này, anh ta chưa bao giờ ngã nặng đến vậy, Triệu Nam Thiên mày điên rồi!
Hai tiếng sau, tại một quán cà phê gần khách sạn.
Khương Bích Kiều cảm thấy nhẹ nhõm không ít, đặc biệt là khí sắc, cô ta cảm thấy bản thân trẻ đi vài tuổi.
Trước đây cô ta đã sống quá mệt mỏi, giống như bị Tôn Chí Bình trói bằng xiềng xích, không hề nhìn thấy ánh mặt trời.
Bây giờ mây tạnh mưa tan, nhìn thấy ánh trăng, ngay cả hít thở cô ta cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Triệu Nam Thiên cảm thấy tâm trạng cô ta không tệ thì trêu chọc một câu: “Chị Kiều, sau này chị nên cười nhiều hơn. Thật đấy, chị cười lên rất đẹp, giống như đứa bé vậy.”
Khương Bích Kiều nhéo tay anh ta mốt cái: “Hay lắm, cậu đang mỉa mai tôi già đúng không?”
Triệu Nam Thiên vội vàng xin tha.
Khương Bích Kiều uống một ngụm cà phê, nhìn Triệu Nam Thiên bằng ánh mắt lấp lánh: “Nam Thiên sau này cậu có tính toán gì không?”
“Chị Kiều, chị có ý gì vậy?”
“Ngày mai đội thanh tra sẽ rời khỏi Đông Châu, có lẽ kết quả cuối cùng là tôi bị chuyển đi, Tôn Chí Bình có lẽ vẫn tiếp tục ở lại phòng tại cụ.”
“Vậy thì lợi cho tên khốn đó quá rồi!”
“Lợi sao? Sau chuyện lần này, Tôn Chí Bình đắc tội không ít người rồi, sau này muốn thăng cấp không thể không bỏ chút vốn!”
“Kẻ đê tiện đương nhiên có ngày này, chị Kiều, tôi sẽ khiến anh ta nhớ kỹ chuyện lần trước!”
Khương Bích Kiều nói một cách nghiêm túc: “Nam Thiên tôi không có đùa với cậu. Ân oán của tôi và Tôn Chí Bình đã thanh toán xong, loại người này không đáng để gây chuyện!”
Thấy Triệu Nam Thiên không có biểu cảm gì, cô ta lại căn dặn: “Thật đấy, trước đây tôi cũng từng nghĩ tới chuyện đồng quy vu tận với Triệu Nam Thiên ngay cả tiền mua mạng cũng đã chuẩn bị xong!”
Triệu Nam Thiên sợ hết hồn: “Thật hay giả vậy?”
Anh thật sự không ngờ Khương Bích Kiều lại là một người phụ nữ quyết đoán như vậy.
Khương Bích Kiều cũng không giấu anh: “Đương nhiên là thật, có điều sau này nghĩ lại thì bỏ qua, rời khỏi Tôn Chí Bình đó, tôi còn cả một cuộc sống tươi đẹp. Vì loại người này mà làm lỡ nửa đời sau của mình chẳng phải là ngốc lắm sao?”
“Chị, chị có thể thông suốt là tốt rồi, tôi thật sự sợ chị không nghĩ thông đấy chứ!”
“Được lắm, thằng nhóc này, thì ra cái gì cũng hiểu, cố tình trêu tôi phải không?”
Nói chuyện phiếm một hồi, Khương Bích Kiều lại hỏi tới việc chính: “Nói thật đi, Nam Thiên cậu còn định trở về Giang Uyển bên kia không?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.