Chương trước
Chương sau
Nhưng cái tên Miêu Quốc Khánh này nói chuyện cũng quá bậy bạ, làm việc cũng quá ngông cuồng, Lý Khả Hân nếu thật sự muốn tiến tới với anh ta vày thật đúng là một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu.
Dù sao đây cũng là việc nhà của Lý Khả Hân, anh và Vu Chiến chỉ là người ngoài, giúp đỡ một lần thì được, thật sự muốn chia rẽ nhân duyên của người ta? Thì cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Lỡ đâu cô ta biết mình ở giữa gây sự cản trở, lại tìm tới cửa gây rối thì sao?
Nếu như để Tô Mục Tuyết biết được mình lén lúc ra tay với hôn sự của Lý Khả Hân thì tình cảm vất vả lắm mới nóng lên trong hai ngày qua, không phải sẽ trôi theo dòng nước sao?
Cười khổ một tiếng, anh xoay người nói: “Lý Khả Hân, không có việc gì rồi chúng ta đi về thôi.”
Lý Khả Hân vừa nghe thấy Triệu Nam Thiên nói thì phòng tuyến cứng rắn vừa rồi trong nháy mắt đã sụp đổ.
Cô ta nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa vào trên ngực Triệu Nam Thiên khóc lớn.
Triệu Nam Thiên sửng sốt ngay tại chỗ, cử động cũng không dám, hai cánh tay lên xuống cũng không biết đặt ở đâu.
“Việc này, Lý Khả Hân em đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi……”
Triệu Nam Thiên chỉ an ủi một câu không ngờ Lý Khả Hân lại khóc dữ dội hơn.
Vẻ mặt anh đầy xấu hổ quay qua nhìn Vu Chiến, ra hiệu cho Vu Chiến tranh thủ thời cơ kéo cái túi thuốc nổ này ra an ủi một chút.
Kết quả Vu Chiến cũng hoảng hồn luôn rồi, nhẫn nhịn nữa ngày lại nói: “Vậy thì tôi đi lấy xe!”
Mặt Triệu Nam Thiên đen lại, tên nhóc này sao vào lúc mấu chốt lại như xe bị tuột xích vậy?
Chẳng qua lúc Vu Chiến đi xa, anh lại thở ra: “Lý Khả Hân, em đừng khóc nữa, không thì lát nữa em lại vẽ lên áo sơ mi của anh một tấm bản đồ mất, khi về nhà anh làm sao giải thích với chị dâu đây?”
Lý Khả Hân liền nín khóc mỉm cười, chậm rãi đẩy ra.
Một lúc sau cô ta mới đỏ mặt ngẩng đầu, trong mắt chớp động một vũng nước xuân.
“Anh Thiên, hôm nay đã làm phiền anh rồi……”
Triệu Nam Thiên nào dám tranh công, vò đầu nói: “Này, anh cũng không thấy phiền phức gì, chỉ là vừa ăn xong bữa khuya, coi như ra tiêu thực.”
Nói rồi ánh mắt lại hướng về nơi cách đó không xa: “Tuy nhiên lại có một người em nhất định phải cảm ơn thật tốt.”
Lý Khả Hân nhìn theo ánh mắt của Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn về phía Vu Chiến.
Tuy Triệu Nam Thiên không nói rõ nhưng mà cô ta hiểu ý của anh đây là đang cố ý tác hợp cho cô ta với Vu Chiến.
Kỳ thật tối nay Vu Chiến đã đem tới cho cô ta cảm giác không tồi, con người rất thành thật có trách nhiệm, không có những suy nghĩ hoa tâm như người thành phố.
Nhân cách tốt, hơn nữa còn có thể che chở cho cô ta nhưng quan trọng nhất vẫn là phải thực dụng.
Nếu Vu Chiến xuất hiện vào lúc cô ta vừa mới đặt chân đến Đông Châu, có khi cô ta đã chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.
Nhưng từ khi tiếp xúc với Triệu Nam Thiên thì trong lòng cô ta đã có một hình bóng mơ hồ.
Đặc biệt là lần trước sau khi thấy được sự xuất sắc của Tô Mục Tuyết trong khách sạn, thì hình bóng này cũng không tiêu tan mà ngược lại càng thêm rõ ràng hơn.
Dù sao thì cô ta chỉ là không muốn oan uổng chính mình, không muốn lùi bước mà chờ người tiếp theo.
Cô ta đã từng lén lút hỏi thăm mẹ Triệu có phải Triệu Nam Thiên với Tô Mục Tuyết vẫn chỉ là bạn bè nam nữ bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.