Trong khoảng thời gian này, coi như là một kỳ giảm xóc.
Về phần xe, xem như một chút mục đích riêng, bằng không mỗi ngày đi làm đều phải phối hợp với hành động của Cửu Vinh, còn muốn nhìn chằm chằm Khương Anh bên kia, chỉ dựa vào xe bus sao được?
So với việc bán mạng mạo hiểm vì Cửu Vinh, thậm chí Triệu Nam Thiên cảm thấy nên mở miệng đòi hỏi cho mình một ít.
Trong tổ chức Phyllis không thiếu bị tội phạm bị truy nã, treo thưởng trong tổ chức quốc tế ít nhất phải có giá từ chín chữ số trở lên, còn là đôla mỹ.
Đường Bảo Khiết bên kia còn đang tức giận bất bình, “Triệu Nam Thiên, anh cứ chờ đó cho tôi, nếu để cho tôi biết anh giở trò, xem tôi dạy dỗ anh như thế nào!”
“Tùy cô!”
Triệu Nam Thiên cúp điện thoại, người đã lên xe, cũng không tệ lắm, là một chiếc điều khiển bằng tay, động lực đủ, vào lúc quan trọng cũng sẽ không bị tuột xích.
Làm quen với chân ga một chút, chiếc xe khởi động, trực tiếp chạy tới bệnh viện Đông Châu.
Chậm trễ hơn nửa ngày, cũng không biết Tôn Chí Bình có lại đi tìm phiền toái hay không.
…
Một bên khác, Đường Bảo Khiết gọi điện thoại chất vấn, “Sư tỷ, có phải là tên khốn nạn kia đã nói gì với chị hay không?”
Bạch Thảo Phương ngẩn người, “Tên khốn nạn nào?”
“Còn có thể là ai nữa? Triệu Nam Thiên đấy!”
Bạch Thảo Phương bật cười, “Không có, em hỏi cái này làm gì?”
“Còn làm gì nữa… vì sao chị lại tự tiện sửa đổi kế hoạch hành động?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871007/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.