Mí mắt Tôn Chí Bình giật một cái, “Mỗi người một nửa?”
Điều kiện này của Khương Bích Kiều không khác nào đang đào khoét máu thịt của anh ta.
“Đây là mức thấp nhất của tôi rồi! Tôn Chí Bình, anh cũng đừng cảm thấy đau lòng, phòng bệnh có nhiều người, tôi cũng không muốn nhiều lời, những năm này tôi đã giúp anh kiếm bao nhiêu tiền, trong lòng anh biết rõ!”
Tôn Chí Bình đè nén lửa giận, “Nhiều nhất là chia cho cô ba phần!”
“Vậy anh đi đi, chúng ta không cần nói chuyện.”
“Gái điếm thúi, con mẹ nó cô đừng có mà không biết nể mặt mũi!”
Tôn Chí Bình đã bao giờ bị người ta uy hiếp, liền tiến lên một bước, giơ tay lên muốn đánh.
Khương Bích Kiều giật nảy mình, né tránh theo thói quen, kết quả lại được một bóng người bảo vệ ở sau lưng.
Triệu Nam Thiên nắm lấy cổ tay của anh ta, mặc cho Tôn Chí Bình dùng lực như thế nào, hết lần này tới lần khác không có biện pháp tránh thoát.
Dưới sự so sánh, ngọn lửa trong lòng không giảm trái lại còn tăng.
Tôn Chí Bình cắn răng nghiến lợi trừng Triệu Nam Thiên một cái, “Tốt tốt tốt, đôi cẩu nam nữ hai người dám bắt tay lại lừa gạt tiền của ông đây, hai người có dũng khí lắm!”
Khương Bích Kiều thở dài một hơi, hôm nay may mà có Triệu Nam Thiên ở đây, nếu không chỉ sợ lại bị Tôn Chí Bình đánh đập một trận.
Cô ta làm thế nào cũng không thể ngờ được, ở một nơi công cộng như bệnh viện này mà anh ta còn dám ngang ngược như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870983/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.