Buổi sáng anh ta tới tìm Khương Bích Kiều một lần, muốn khuyên cô ta hoà giải, đưa tiền cũng được, ly hôn cũng được, chỉ cần đừng làm ầm việc này lên quá lớn.
Bởi vì anh ta thực sự không biết, những năm này Khương Bích Kiều rốt cuộc đã giấu mình thu thập bao nhiêu chứng cứ rồi.
Không có điều gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng cuộc đàm phán buổi sáng đã thất bại.
Điều kiện của Khương Bích Kiều rất đơn giản, bảo mình rời khỏi hộ khẩu, hoặc là từ chức khỏi Hoa Khắc.
Hai chuyện này, cho dù là cái nào anh ta cũng không làm được.
Những năm này, tài sản chung của hai người cũng có không ít, hơn nữa đa số đều do anh ta kiếm về, dựa vào cái gì mà phải chuyển hộ khẩu đi?
Nếu không nhờ Tôn Chí Bình anh ta, bây giờ Khương Bích Kiều cùng lắm chỉ là một tổ trưởng nhỏ trong Vật Nghiệp.
Về phần từ chức khỏi Hoa Khắc, vậy càng thêm không có khả năng.
Chớ nhìn anh ta chỉ là một trưởng phòng bảo vệ ở mặt ngoài, trên thực tế quyền lợi lớn đến kinh người, có mấy khu nhà cho nhân viên của Vật Nghiệp, hơn hai trăm bảo vệ lệ thuộc trực tiếp.
Điều động hơn hai trăm nhân sự và chi phí ăn mặc, vấn đề và kỹ thuật quá lớn.
Có thể nói thế này, một khi rời khỏi Hoa Khắc, Tôn Chí Bình anh ta còn chẳng bằng một cái rắm.
Đã quen cao cao tại thượng trước mặt người khác rồi, giờ lại bảo anh ta trở lại làm côn đồ đầu đường? Căn bản không dám tưởng tượng!
Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870980/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.