Cô ta vội vàng đẩy Triệu Nam Thiên ra, “Nam Thiên, cậu đi mau.”
Tôn Chí Bình tiến lên nửa bước, chặn lại ở cửa: “Đi? Chạy đi đâu? Gian phu dâm phụ, hôm nay ông đây ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng bắt được tên nhóc cậu!”
“Miệng anh sạch sẽ một chút đi, Khương Bích Kiều là chị tôi.”
Triệu Nam Thiên chậm rãi đứng dậy, ngăn ở Khương Bích Kiều trước giường bệnh, ánh mắt cũng trực tiếp quét tới.
“Chị tình nhân à? Mẹ nó, đôi nam nữ khốn nạn này, tằng tịu với nhau từ lúc nào vậy?”
Tôn Chí Bình trông cao to, khí thế cũng không tầm thường, người bình thường gặp anh ta luôn có mấy phần nhát gan.
Bây giờ trông thấy Triệu Nam Thiên lại không yếu thế thì hơi sửng sốt.
Sau khi nhìn kỹ, chợt phát hiện ra không thích hợp, “Cậu là ai, sao tôi trông cậu khá quen?”
“Trưởng phòng Tôn đúng là quý nhân hay quên sự tình, lần trước ở phòng tài vụ, tôi còn quấy rầy chuyện tốt của anh mà, nhanh như vậy đã quên rồi?”
Triệu Nam Thiên cũng không giấu giếm, đã quyết định sẽ nhúng tay vào chuyện của Khương Bích Kiều, vậy nhất định phải trở mặt với Tôn Chí Bình.
Bây giờ đã gặp được, lại che giấu cũng không có ý gì.
Huống chi, anh và anh em nhà họ Tôn có mâu thuẫn từ xưa đến nay, đã sớm có bế tắc không giải quyết được với tên Tôn mập kia rồi, cũng không cần thiết khách khí với Tôn Chí Bình.
“Là cậu!”
Tôn Chí Bình nhớ lại, lần trước ở phòng tài vụ, chính là tên trước mắt này làm hỏng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870979/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.