Thấy Triệu Nam Thiên không hiểu, cô ta bất lực lắc đầu: “Đúng là đồ đầu đất, cô Tô từ nhỏ đã được nuông chiều, dọn ra ngoài có thể không thích ứng kịp, những thứ cậu cần dùng đến tiền còn nhiều, đừng để cô Tô chịu thiệt thòi, lại càng đừng để nhà họ Tô coi thường chúng ta!”
Triệu Nam Thiên gật gật đầu: “Chị Vương Như Nguyệt, cảm ơn chị!”
Vương Như Nguyệt thúc giục nói: “Được rồi, mai còn phải chuyển nhà nữa, đừng ở chỗ chị nữa, mau về đi.”
Ngày hôm sau.
Trước khi Tô Mục Tuyết chuẩn bị đi làm, loanh quanh tứ phía trong nhà, tuy rằng cô không nói, nhưng Triệu Nam Thiên có thể nhận thấy, dù gì cũng ở trong nhà lâu như thế, vẫn sẽ có chút tình cảm.
Lại nghĩ đến lời căn dặn mà tối qua chị Vương Như Nguyệt nói, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy xót xa.
Bất luận Tô Mục Tuyết bởi vì lí do gì, vẫn bằng lòng chuyển đến căn nhà cũ cùng mình
.Có nóng tính với dì Đào cũng được, có chiến tranh lạnh với nhà họ Tô cũng được, anh cũng phải không phụ lòng sự tín nhiệm này, không nói là ăn ngon mặc đẹp, ít nhất cũng là ăn no mặc ấm.
Thấy Tô Mục Tuyết có chút không nỡ, Triệu Nam Thiên nhẹ nhàng nói: “Chị yên tâm, đợi sau này, tôi nhất định mua lại căn hộ này tặng cho cô!”
Tô Mục Tuyết quay người lại, đôi lông mày đẹp chứa đầy sự kinh ngạc.
Cô quan sát trên dưới, giống như ngày đầu tiên cô quen biết Triệu Nam Thiên vậy,
lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Hôm nay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870873/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.