“Không nói chuyện này, ý tôi là sau này ở xa hơn rồi, tôi sẽ không thường xuyên đến được nữa.”
Vương Như Nguyệt đến phía trước vặn lại: “Cái tên không có lương tâm này, hình như có ở gần thì em cũng có thường xuyên đến chỗ tôi đâu?”
sắc mặt Triệu Nam Thiên thẹn thùng xấu hổ toát mồ hôi, hình như đúng là như vậy, khoảng thời gian trước vì quá bận, luôn có vô số chuyện để phải trì hoãn.
Vương Như Nguyệt cũng không trêu Triệu Nam Thiên nữa, trở về ngồi xuống
sofa, cầm lấy hộp thuốc lá từ bàn trà.
Hút nhẹ một hơi, lúc này cô ta ngồi gác chân nói: “Được rồi, chị đây cũng không tính toán với em làm gì, sau này có thời gian, thỉnh thoảng đến đây là được rồi, vị trí phó đội trưởng chị giữ lại cho em, tiền lương cũng sẽ xem xét lại!”
Triệu Nam Thiên vội vàng mở lời: “Chị Như Nguyệt, lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Anh biết Vương Như Nguyệt có lòng tốt muốn giúp đỡ mình, mỗi tháng không đến hai lần, mà còn nhận lương của phó đội trưởng.
Không cần nói người khác nghĩ gì, bản thân anh tự cảm thấy ngại.
Lần trước rõ ràng đã nói rõ về chuyện lương bổng, nếu như không phải như vậy,
tiền này anh nhất định không nhận.
Vương Như Nguyệt nhẹ gạt tàn thuốc: “Chị nghĩ lại rồi, được chưa?”
Triệu Nam Thiên không nói nên lời.
Vương Như Nguyệt tiếp tục nói: “Tiền không thể không nhận , lần trước ở bệnh viện, nếu như không có em giúp đỡ, tiền bồi thường ba trăm năm mươi triệu chị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870872/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.